Tô Châu không cách Dương Châu xa, họ đi không nhanh, trưa ngày thứ ba có thể đến Dương Châu, cho nên cả đoàn không hề vội vàng.
Lúc này trời không nóng, tối đến cả đoàn người nằm trên chiếu được trải phẳng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, dải Ngân Hà trên trời dường như muốn rơi xuống.
Bầu trời đầy sao như thế này Lâm Thanh Uyển chỉ từng nhìn thấy khi còn rất nhỏ. Sau này đèn đường của thành phố càng lúc càng sáng, ô nhiễm không khí cũng càng lúc càng nghiêm trọng, nên rất khó để thấy lại cảnh tượng như vậy.
Lâm Thanh Uyển đặt hai tay lên bụng, thở ra một hơi thật sâu. Chung Như Anh nằm bên cạnh nàng, dùng khuỷu tay huých vào nàng, thấy nàng nhìn sang liền cười tươi nói: “Đừng nhìn bầu trời đầy sao như vậy, ta cứ nghĩ ngươi sắp bay đi rồi đấy.”
Lâm Thanh Uyển nhướng mày, khẽ mỉm cười với nàng ta.
Chung Như Anh khoa trương vỗ ngực: “Cuối cùng cũng đã trở lại rồi.”
Lâm Ngọc Tân quay đầu nhìn hai cô cô một cái, rồi tiếp tục ngước nhìn những vì sao trên trời, nàng ấy luôn cảm thấy phụ thân đang nhìn mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT