Dưới ánh mắt của Lâm Thanh Uyển, Chung Như Anh từ từ di chuyển tay ra khỏi đầu Lâm Ngọc Tân, sau đó cười híp mắt hỏi: “Muội muội đến khi nào vậy?”
Lâm Thanh Uyển bước xuống hành lang, cười đáp: “Đi ngang qua, nghe thấy bên này náo nhiệt, nên lại đây xem thử.”
Nàng nhìn cây nỏ đã được thay ra, cầm lên xem rồi nói: “Tuy cũng có thể buộc trên tay, nhưng rốt cuộc không bằng cây mà Chung cô cô của ngươi đã tặng.”
Chung Như Anh gật đầu, nói với Lâm Ngọc Tân: “Phải luôn mang theo bên người, dù là đi học cũng phải mang.”
Lâm Ngọc Tân kinh ngạc há hốc mồm, Lâm Thanh Uyển cũng nhíu mày.
Chung Như Anh thấy vậy liền cười khẩy: “Đã là để phòng ngừa bất trắc, thì đương nhiên phải luôn mang theo bên người, nếu không các ngươi làm sao dám chắc khi bất trắc xảy ra thì cây nỏ này có ở bên người không? Nếu có bất trắc, mà cây nỏ lại không ở bên người, ngươi học những bản lĩnh này còn có ích gì?”
Chung Như Anh đưa tay vỗ vai Lâm Ngọc Tân, giọng điệu chân thành nói: “Đừng đưa ra quyết định để bản thân phải hối hận.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play