Edit: Minz Minz
Nghe thấy giọng nói hơi ngạc nhiên của thiếu nữ, trái tim Hensel như được cơn gió xuân thổi qua, bỗng nhiên rung động không chút báo trước. Anh ấy gần như không thể diễn tả chính xác tâm trạng của mình lúc này, nhưng anh ấy biết cảm giác này giống hệt như khi anh ấy được *Nàng Thơ ban ân, khi anh ấy vung bút không chút do dự trên khung vẽ. Nó giống như khi có thể vẽ ra một đường cong hoàn hảo, pha một màu sắc huyền diệu, tạo ra cảm xúc dạt dào, khiến người ta hân hoan và vui sướng.
(*) “Nàng Thơ ban ân” nghĩa là nàng Thơ ban tặng ân huệ, chỉ việc ai đó được nguồn cảm hứng đặc biệt ưu ái, soi rọi để sáng tác.
Cô thiếu nữ vẫn còn nhớ anh ấy.
Wilhelm Hensel nhớ lại khúc dương cầm êm tai nhất mà anh ấy từng nghe. Anh ấy nhớ rõ khi đó có người đã reo lên một câu ca ngợi sau khi bản nhạc《Tựa khúc ca ngân vang》kết thúc. Giai điệu du dương, nhẹ nhàng, cứ mãi đi về phía trước. Chậm rãi, không vội vã, vừa vặn khớp với tiếng ríu rít rất nhỏ của tình yêu đang chớm nở.
Hai lần gặp một người mà đều có thể khiến lòng gợn sóng, tỉ lệ là bao nhiêu? Fanny không muốn suy nghĩ về vấn đề này, cũng không muốn biết nếu còn có lần thứ ba, liệu cô ấy có còn như thế không. Cô ấy như biến thành một con người khác, tràn đầy sự dũng cảm kiên định và ngọt ngào tao nhã mà chưa từng trải qua.
Nó không giống với cảm giác khi tạo ra một âm sắc hoàn hảo từ phím đàn dương cầm. Mặc dù chúng giống nhau, nhưng lại dễ dàng phân biệt. Một thứ khiến cô ấy nguyện ý mãi mãi diễn tấu trên phím đàn đen trắng, không bao giờ kết thúc. Còn một thứ khác khiến cô ấy thấy được điểm kết của một bản nhạc, cam tâm tình nguyện được thả lỏng và dừng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT