Dù có đau lòng, có tiếc nuối, có hối hận đến mấy, Phục Trùng cũng không dám nghĩ đến chuyện không cho, trừ khi hắn không muốn sống nữa. Hắn chỉ có thể ngầm trách mình xui xẻo, gặp ai không gặp, cố tình lại gặp phải vị này!
Cuối cùng, Phục Trùng để lại Bồi Nguyên Đan rồi rời đi. Mạch Khâm ngắt đóa hoa quỳnh tím mà hắn đã chờ đợi bấy lâu, rồi mang lên sườn núi. Trên sườn núi có một căn nhà gỗ nhỏ, là điểm dừng chân tạm thời của hắn.
“Thiếu gia, khi nào chúng ta về nhà ạ?” Mục Đồng canh giữ ngoài nhà gỗ, nhìn Mạch Khâm mang hoa quỳnh tím trở về, khuôn mặt trắng trẻo tràn ngập vui vẻ.
“Ta nói khi nào phải về à?” Mạch Khâm liếc nhìn hắn, rồi đi vào nhà gỗ, thẳng đến phòng chính. Trên giường, Dạ Dao Quang đang nằm, sắc mặt tái nhợt.
“Thiếu gia, chúng ta không về sao?” Mục Đồng la lên như bị đả kích lớn, rồi mặt mũi ỉu xìu, “Thiếu gia, chúng ta vẫn nên về đi. Chẳng lẽ ngài không nhớ Quân Nguyệt cô nương sao?”
“Ngày mai ta sẽ đưa ngươi về.” Mạch Khâm vén áo ngồi xuống mép giường, rồi bắt mạch cho Dạ Dao Quang lần nữa.
“Thiếu gia không cần ta nữa sao? Oa oa oa…” Mục Đồng vẻ mặt bi thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT