Đạo hạnh của đạo sĩ không cao, hắn đối phó Dạ Dao Quang đã phải dốc toàn lực. Hắn nhận ra Vàng là Thần hầu, nhưng Thần hầu nhỏ như vậy không hề có chút lực công kích nào, nên hắn không hề phòng bị, vì vậy mới bị Vàng ra đòn lén nhanh và chính xác đến vậy.
Bị Vàng đá một cước vào mặt, còn chảy máu, đạo sĩ tức giận, từ thắt lưng rút ra một lá bùa, ném về phía Vàng. Sức mạnh ẩn chứa trong lá bùa đó tuyệt đối không phải do đạo sĩ này tự vẽ ra được, chắc hẳn là một pháp bảo của sư môn. Dạ Dao Quang cảm nhận được đã thấy kinh hãi.
Vàng là Thần hầu, tự nhiên cảm nhận được nguy hiểm, toàn thân dựng lông, nhưng nó không thể cử động, như bị cái gì đó làm cho đứng yên.
Dạ Dao Quang thấy vậy, nhanh chóng lách người chắn trước Vàng, hai tay giao nhau vận khí, miễn cưỡng chống lại luồng sức mạnh kia, nhưng cảm thấy mình như đang chật vật giãy giụa trước một cơn lốc xoáy.
“Không biết tự lượng sức mình!” Đạo sĩ đưa tay lau máu trên khóe môi, ánh mắt âm hiểm. Hắn vận khí vào đầu ngón tay, ném về phía lá bùa.
Luồng sức mạnh kia như giọt nước tràn ly, Dạ Dao Quang bị một luồng lực mạnh mẽ hất bay ra xa cùng với Vàng. Nhưng phần lớn sức mạnh đã bị Dạ Dao Quang ngăn lại, Vàng không hề bị thương. Vừa chạm đất, nó lập tức bế Dạ Dao Quang lên rồi chạy trốn.
Dạ Dao Quang không nặng, Vàng tu luyện nửa tháng nay đã có đủ sức mạnh, nếu không đã chẳng thể đá đạo sĩ kia đến mức hộc máu. Vì Dạ Dao Quang lớn hơn nó không ít, bế nàng có chút khó nhọc, nhưng trong lúc nguy hiểm, nó chạy cực nhanh, gần như biến mất trong nháy mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play