"Là có chuyện như vậy." Lư thị lập tức nghĩ tới, "Tôi đã lập tức sai người mời đại phu đến phủ. Đại phu nói Hằng ca nhi không có việc gì, hơn nữa sau này Hằng ca nhi cũng quả thực không có chỗ nào không thoải mái, tôi liền không để chuyện này trong lòng nữa."
"Trong phủ của quý vị cũng không có vật không sạch sẽ." Dạ Dao Quang nói. Một phủ đệ nếu có vật không sạch sẽ, nàng chỉ cần đứng ở cửa là có thể nhìn ra được, "Chỉ có thể là người bên ngoài mang vào."
"Mang vào?" Lư thị kinh hãi đến hô hấp đều có chút không thuận, "Kia... Kia cũng mang vào sao?"
Nhìn thấy phản ứng của Lư thị, Dạ Dao Quang biết Lư thị hiểu lầm, vì thế giải thích nói: "Tẩu phu nhân đừng nghĩ nhiều. Thiếp không phải nói là quỷ. Giữa ban ngày ban mặt trừ phi là người cùng đạo với thiếp, nếu không làm sao có thể mang quỷ quái vào. Hẳn là mang theo một thứ gì đó ẩn chứa âm sát khí, mà Hằng ca nhi vừa lúc chạm vào nó."
"Cô nương nói vậy, nô tỳ nhớ ra rồi." Hương Vân ánh mắt sáng ngời, "Hôm đó Trịnh thiếu gia trong tay cầm một cái lục lạc, lục lạc không có tiếng động, chúng nô tỳ còn kỳ quái một lúc lâu, bất quá là vật trong tay các thiếu gia nên không dám đụng vào. Trịnh thiếu gia đã cầm chơi với thiếu gia một hồi."
"Ngươi nói lục lạc không tiếng động!" Dạ Dao Quang bỗng nhiên đứng lên, "Là hình dạng gì, màu sắc gì?"
Có một tộc bắt quỷ độc đáo mà lại thần bí, họ xưng là Linh nhân. Tộc trưởng của họ xưng là Linh chủ. Họ lấy việc bắt quỷ làm sinh tồn, không xung đột với địa sư. Họ chỉ bắt quỷ, phong thủy và yêu ma đều không phải những thứ họ có thể đối phó, nhưng ở phương diện bắt quỷ lại lợi hại hơn những địa sư như họ. Chỉ có thể nói mỗi người mỗi việc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT