“Đệ không sao là tốt rồi, chúng ta bây giờ về thôi. Sau này ta không bao giờ chạy loạn khắp nơi nữa, ta không bao giờ đi tìm đồ vật nữa. Chúng ta cứ ở nhà, đóng cửa lại sống cuộc sống nhỏ của chúng ta, được không?” Ánh mắt Dạ Dao Quang đầy khát khao nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nghe vậy, nụ cười cứng đờ. Hắn nghĩ nàng thật sự sẽ tin tưởng hắn không sao. Hắn nghĩ hắn có thể tìm cách, để nàng trong lúc không biết gì mà tiễn hắn đi, ít nhất để hắn có thể ích kỷ không nhìn thấy sự đau thương và thống khổ của nàng, để hắn có thể đi được yên lòng hơn một chút.
“Dao Dao, ta rất vui, chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.” Ôn Đình Trạm phản tay nắm lấy tay Dạ Dao Quang, nụ cười của hắn rất sâu, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền độc đáo của hắn, giống như chứa đầy rượu ngon năm xưa, làm say đắm lòng người.
Hắn chưa từng vui vẻ như vậy, vì hắn cuối cùng có thể ở thời điểm nàng cần nhất mà vì nàng đứng ra một lần, chứ không phải mỗi lần đều bị nàng bảo vệ ở phía sau. Hắn từng không ngừng an ủi chính mình, hắn nhất định có thể trưởng thành đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đứng trước nàng để che mưa chắn gió, nhưng chuyện đó còn quá xa vời. Giờ đây hắn không cần chờ lâu như vậy. Hóa ra chỉ cần nàng cần, bất kể lúc nào hắn cũng có thể che ở trước mặt nàng.
“Trạm ca nhi…” Hàng mi dài của Dạ Dao Quang run lên, nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống mặt Ôn Đình Trạm, nở ra bọt nước trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn. Hắn vươn tay muốn lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt nàng, nhưng lại không có sức lực.
Dường như đã nhận ra ý đồ của hắn, nàng đem mặt vùi vào trong tầm tay hắn, vẫn để hắn cố sức đẩy giọt nước mắt ở khóe mắt nàng ra. Cuối cùng, nàng không nhịn được mà khóc nức nở, ôm chặt lấy hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT