Chương 9: Hai Bên Giằng Co
Trái Đất.
Cách bờ biển Thái Bình Dương khoảng ba mươi cây số, hơn bốn mươi sinh viên năm ba khoa Tác Chiến Đơn Binh của Liên Đại vừa trinh sát xong đã quyết định dựng trại tạm nghỉ ở đây.
Hơn chục quả cầu livestream đang vù vù bay lượn quanh họ, ghi lại từng cử động để phát trực tiếp lên Tinh Võng.
Đây là lần thứ 380 Liên Đại và Ngân Đại* tổ chức mô phỏng đối kháng. Hai trường là bạn học cũng là đối thủ truyền kiếp, mà đối kháng mô phỏng của khoa Tác Chiến Đơn Binh từ lâu đã thành truyền thống.
(*Liên Đại và Ngân Đại: tên gọi tắt của Học viện Quân sự Liên Bang và Đại học Ngân Hà)
Vì đặc thù của ngành, sinh viên phải trải qua vô số kinh nghiệm thực chiến, rèn luyện trong môi trường khắc nghiệt, thích ứng với đủ loại hoàn cảnh để sinh tồn. Thế nên nhiều năm nay, hai trường thường đưa nhau về chiến trường "cực hạn" – Trái Đất. Mỗi học kỳ ít cũng hai, ba lần, kéo dài cho tới khi tốt nghiệp.
Chi phí cho những lần mô phỏng này đủ bằng ngân sách hàng năm của cả một trường đại học.
Cũng bởi vậy, học viên Tác Chiến Đơn Binh gần như toàn là “con cưng” được hai trường rót tiền đào tạo.
Kết quả hiển nhiên: hầu hết những chiến binh đơn binh ưu tú nhất trong quân đội Liên Minh đều xuất thân từ hai nơi này.
Nhưng kể từ lần đối kháng trước xảy ra sự cố lớn – gần một nửa sinh viên mất tích không rõ tung tích – sự kiện vốn chỉ nổi tiếng trong giới sinh viên bỗng trở thành đề tài nóng bỏng toàn mạng, gây ra vô số tranh luận.
Có người chỉ trích cách mô phỏng nguy hiểm này đã lỗi thời, có người trách cơ chế an toàn của trường quá kém.
Chỉ những người trong trường và số ít sinh viên may mắn sống sót mới biết rõ sự thật. Họ hiểu bọn họ chỉ là “vạ lây”, nhưng vì lệnh bảo mật nên không thể lên tiếng, đành nén giận nhìn danh tiếng trường bị bôi nhọ trên Tinh Võng từng ngày.
Tới tận bây giờ, Liên Minh và nhà trường vẫn chưa tìm được những sinh viên mất tích. Mức treo thưởng cho manh mối đã lên đến năm trăm nghìn liên minh tệ, nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Trong tình cảnh đó, hai trường lại “cứng đầu” tuyên bố tổ chức đối kháng tiếp theo. Tin này vừa đưa ra đã khiến cộng đồng mạng suýt nổ tung.
Nhưng nhà trường giữ vững lập trường: càng trong hoàn cảnh thế này, sinh viên – những người tương lai phải bảo vệ Liên Minh – càng không được sợ hãi. Sau khi tranh cãi dữ dội, cuối cùng quyết định vẫn giữ nguyên.
Như một sự thỏa hiệp, lần này toàn bộ quá trình sẽ được phát sóng miễn phí trên Tinh Võng.
Khi tin tức truyền về, cả đám sinh viên của khoa Tác Chiến Đơn Binh đều mất ngủ cả đêm.
Nói trắng ra, lần này bọn họ sẽ bị toàn mạng giám sát “xử trực tiếp” trong đối kháng.
Trong lúc dựng lều trên vùng đất băng giá, một cậu sinh viên nghịch ngợm vừa làm vừa hát về phía quả cầu livestream gần nhất. Tiếng hát dở tệ đến mức khán giả cả trong lẫn ngoài màn hình đều muốn tắt tiếng, bình luận “làm ơn im đi” phủ kín màn hình, nhưng cậu ta vẫn vô tư hát hò.
Cuối cùng đồng đội chịu hết nổi, quát:
“Bill! Mày còn hát nữa tao quăng mày ra sông băng luôn đấy!”
Lời còn chưa dứt, xa xa bên sông băng Thái Bình Dương bỗng vang lên tiếng nổ ầm ầm dữ dội.
Cả nhóm đang dựng lều đồng loạt thả tay, lập tức cầm vũ khí cảnh giác. Cậu nam sinh vừa lên tiếng cũng xoay phắt đầu, nhìn chằm chằm về phía sông băng.
Trên vùng đất trơ trụi nối liền sông băng, tầm nhìn không bị cản trở. Rõ ràng có thể thấy ở rìa sông băng xa xa, một chùm sáng chói lóa nổ tung.
Sinh viên quân sự không thể nào nhầm lẫn:
Đó là hỏa lực của vũ khí năng lượng hạng nặng.
Nhưng… sông băng làm gì có thứ đó?
Từ sau khi loài người di dân liên tinh, Trái Đất đã hơn ba trăm năm không thích hợp để ở. Mãi sau này môi trường cải thiện, lại nhờ còn giữ nhiều tàn tích văn minh cũ, Trái Đất mới trở thành điểm du lịch nổi tiếng.
Một số ít người định cư, khu vực an toàn được quy hoạch riêng, còn ngoài phạm vi đó tuyệt đối không thích hợp cho người thường sinh sống.
Sông băng rõ ràng nằm trong khu vực cấm, sao lại có vũ khí hạng nặng ở đây?
Cả sinh viên lẫn khán giả trên mạng đều nhận ra tình hình bất thường. Bình luận tràn ngập suy đoán. Sinh viên bàn bạc chốc lát rồi lập tức báo cáo cho giáo viên phụ trách đang ở ngoài không gian thông qua chip gen.
Giáo viên yêu cầu: “Tất cả giữ nguyên vị trí, chờ tiếp viện.”
Sinh viên còn chưa kịp phản ứng, bình luận trên Tinh Võng đã nổ tung – vô số khán giả chưa từng học chỉ huy nhưng lại hăng máu góp ý, nào là “nên rút lui ngay”, nào là “phải tiến lên điều tra”.
Bọn sinh viên phát bực, tắt luôn tính năng bình luận trên quả cầu livestream, ôm chặt vũ khí ngồi im, chia nhóm tuần tra.
Nửa tiếng trôi qua, khán giả trên mạng đã bắt đầu trôi dạt sang mấy thuyết âm mưu, thì bất ngờ, thay vì thấy giáo viên, họ lại chạm trán… một “người rừng”?
Sinh vật giống người rừng ấy đột ngột xuất hiện ngay trước mặt họ. Hơn ba mươi sinh viên, vậy mà chẳng ai phát hiện cô ta chui từ đâu ra.
“Rắc rắc—” hơn ba mươi khẩu vũ khí đồng loạt chĩa thẳng.
Từ mái tóc dài xõa rối, họ nhận ra “người rừng” này có lẽ là một cô gái.
Đối diện hơn ba mươi nòng súng, cô chẳng hề nao núng, vén tóc, mở miệng nói bằng tiếng Trung – một trong tám ngôn ngữ thông dụng của Liên Minh:
“Có gì ăn không?”
Cả đám sinh viên: “……Hả???”
Đúng lúc đó, Cổ Triệu – bụng đói hoa mắt – liếc sang quả cầu livestream đang quay trực tiếp.
Nhìn thấy vật tròn nhỏ bay lượn kia, cô lập tức hiểu rõ tác dụng của nó.
Cổ Triệu: “……”
Người rừng ấy chính là Cổ Triệu. Cô từng dọn ổ zombie, từng chống chọi sóng năng lượng; có thể chắn hết hỏa lực để bảo vệ những người mình muốn bảo vệ. Một nhân vật đã được ghi vào sử sách, thậm chí còn có khả năng được ghi danh lần nữa trong tương lai. Vậy mà hôm nay, trước mặt hơn ba mươi sinh viên tinh anh của Liên Đại và vô số khán giả qua cầu livestream, cô lại lộ diện bằng dáng vẻ “người rừng” và hỏi câu đầu tiên sau khi tỉnh lại:
“Có gì ăn không?”
Không khí lập tức lặng như tờ. Ngay cả khán giả trên Tinh Võng cũng chết lặng.
Cổ Triệu vẫn im lặng, trong đầu xoay vòng tìm cách cứu vãn hình tượng.
Chưa kịp nghĩ ra, một bầy “người rừng” lớn nhỏ lại ùa ra từ sau tảng đá, đứng thẳng sau lưng cô, tạo thành thế giằng co với sinh viên Liên Đại, chẳng hề thấy lạc quẻ.
Cổ Triệu chỉ thấy tối sầm mặt mũi.
Cô hạ giọng hỏi Sở Ninh:
“Sao các em lại chạy ra đây?”
Sở Ninh chỉ tay:
“Anh ấy bảo là chị đã thương lượng xong.”
Cổ Triệu nhìn theo, thấy Yến Dương Sơ bước ra từ sau tảng đá, dáng vẻ vẫn tao nhã như một quý công tử, còn gật đầu nhẹ với cô, như thể tất cả đều trong kế hoạch.
Yến Dương Sơ đau đầu. Rõ ràng là định ra đỡ trận giúp cô, mà nhìn thế nào cũng thành “kéo cả đoàn ra làm loạn”.
Anh còn chưa kịp giải thích thì nam sinh đứng đầu Liên Đại bỗng hạ vũ khí, nhìn chằm chằm Sở Ninh:
“Sở Ninh học muội?”
Cả Cổ Triệu và Sở Ninh đều sững lại. Sở Ninh nhận ra, thốt lên:
“Oherst?”
Quả nhiên là quen biết nhau.
Ngay lập tức, Tinh Võng cũng bùng nổ. Rất nhiều người nhận ra nhóm “người rừng” này chính là đám sinh viên mất tích đang khiến Liên Minh rúng động bấy lâu.
Nhưng rõ ràng họ biến mất trong lúc nhảy vượt tinh từ vệ tinh trung chuyển số 3 về Thủ đô tinh, sao giờ lại xuất hiện ở Trái Đất?
Bình luận nổ tung, tình thế bắt đầu mất kiểm soát.
Bill phản ứng nhanh nhất, lao lên tắt toàn bộ camera livestream, rồi vỗ vai Oherst:
“Giờ không phải lúc nói chuyện. Để họ chỉnh đốn lại đã, đợi thầy tới rồi tính.”
Ở ngoài không gian, thầy chủ nhiệm họ Diệp – người vẫn theo dõi qua livestream – vừa nhìn thấy toàn bộ sinh viên mất tích đều an toàn xuất hiện, trong lòng vừa mừng rỡ vừa run rẩy. Nhưng nghĩ tới cảnh tượng đang phát sóng công khai, ông chỉ hận không thể trực tiếp lao xuống tắt hết camera ngay tức khắc.
May thay, học trò kịp thời thông minh tắt máy quay. Thầy Diệp mới thở phào, đồng thời lập tức thúc phi thuyền hạ xuống.
Khi ông tới nơi, nhóm “người rừng” đã chỉnh tề lại thành người, ai nấy ôm khẩu phần lương khô quân dụng nhai ngon lành, khiến ông nhìn mà vừa thương vừa đau lòng.
Sở Ninh vội chạy đến hô to:
“Ân nhân, thầy em tới rồi!”
Ân nhân?
Thầy Diệp ngẩng đầu theo hướng Sở Ninh gọi, liền thấy trên tảng đá băng giá có một nam một nữ ngồi song song. Người con gái nghe tiếng gọi mới quay đầu, gương mặt bình thản, khóe môi hơi nhếch cười, đôi mắt trong trẻo ấy nhìn qua khiến ông chấn động trong lòng.
Bill hào hứng giới thiệu:
“Thầy Diệp, chính vị tiểu thư này đã cứu cả bọn đó!”
Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc ấy, thầy Diệp bỗng nhớ lại ánh sáng chói lóa từ vụ nổ vừa rồi…