Chương 8: Thoát Ra Từ Cõi Chết

Một người bị thương nặng nhưng lại là tinh thần lực cấp 14, làm sao có thể dẫn dắt gần năm mươi người chỉ mới từ cấp 3 đến cấp 5 quậy tung cả cái căn cứ này lên?

Với Cổ Triệu thì chuyện này… dễ như ăn bánh. Nếu bắt cô phải từ bên ngoài đánh thẳng vào, chắc chắn sẽ đau đầu với từng tầng phòng thủ kiên cố. Nhưng giờ bọn họ đang ở bên trong, cô chỉ cần đánh đúng chỗ yếu nhất mà cắt xuống là xong.

Cổ Triệu nhặt lấy một con dao găm cấp 4, nhưng chỉ coi như dao thường, giữ lại phần tinh thần lực quý giá để dò xét tình hình ở các tầng.

Và thế là, dưới sự dẫn dắt của “máy hack di động” này, gần năm mươi người men theo đường vòng, lách qua từng lớp tuần tra, an toàn mà không mất một ai, cuối cùng đến được tầng 3 – nơi đặt tổng trạm năng lượng.

Tầng này có hai đội lính canh đang đi tuần. Cổ Triệu dùng một tia tinh thần lực cực nhỏ khiến chúng thất thần trong chốc lát, rồi ra hiệu cho đồng đội phía sau:

“Không tha cho ai.”

Sở Ninh cùng một nam sinh khác lao lên đầu tiên, động tác gọn gàng, chỉ trong chớp mắt đã giải quyết gọn gàng hai tên. Mấy tên còn lại cũng lần lượt bị xử lý sạch sẽ, không phát ra một tiếng động thừa.

Cổ Triệu hơi ngạc nhiên. Vừa mở cửa phòng tổng trạm năng lượng, cô vừa hỏi:

“Các người được huấn luyện bài bản sao?”

Hai người đồng thanh trả lời:

“Tôi là sinh viên Học viện Quân sự Liên Bang.”

“Tôi là sinh viên khoa Chiến đấu Đơn binh, Đại học Ngân Hà.”

Mấy cái tên trường này Cổ Triệu chưa từng nghe, nhưng cũng chốt được ý chính. Cô gật đầu:

“Xem ra đa số các người đều là học viên quân sự. Khó trách hành động rất chuyên nghiệp.”

Có vài giọng nhỏ vang lên từ phía sau: “Đúng vậy.”

Sở Ninh thì thầm:

“Hai tháng trước, trong một lần diễn tập liên hợp của Liên Bang và Ngân Hà, bọn tôi bị chúng nhân cơ hội bắt đi.”

Cổ Triệu gật đầu, đẩy cửa bước vào phòng điều khiển năng lượng.

Bên trong toàn thiết bị lạ mắt, cô lùi lại một bước, hỏi:

“Ai ở đây biết cách phá hỏng toàn bộ, kiểu mà trong thời gian ngắn không thể sửa được?”

Không ngờ lại có người đáp ngay. Một nam sinh cao gầy, đeo kính bước ra:

“Tôi làm được.”

Cổ Triệu lập tức nhường chỗ.

Cậu ta run run tháo lớp vỏ ngoài một thiết bị bạc, lôi ra khối kim loại xám méo mó gắn liền với dây dẫn:

“Phá cái này là xong. Nhưng… nhưng tôi không có sức phá.”

Việc nặng từ trước đến nay vốn là của Cổ Triệu. Không nói hai lời, cô đưa tay bóp mạnh, thậm chí còn truyền thêm chút tinh thần lực, biến nó thành một đống mảnh vụn.

“Được chưa?” – Cổ Triệu hỏi lại.

Cậu ta lắp bắp: “Đ-được rồi.”

“Đi, đến phòng điều khiển vũ khí hạng nặng.”

Trước đó, khi còn bị giam dưới sông băng, Cổ Triệu đã nhiều lần dùng tinh thần lực quét toàn bộ căn cứ. Ngoài trạm năng lượng chính, kho vũ khí hạng nặng còn có nguồn năng lượng độc lập. Cô đoán chắc kẻ địch sẽ cử người chiếm lấy chúng để đối phó, vì thế họ phải nhanh tay hơn.

Quả nhiên, vừa bước ra khỏi phòng, còi báo động khẩn cấp réo vang khắp căn cứ. Tiếng bước chân hỗn loạn từ xa dồn tới.

Lần này Cổ Triệu không định tránh né nữa. Cô xông lên mở đường.

Con dao găm cấp 4 trong tay cô chẳng khác gì dao bếp, chiêu thức không hoa mỹ, chỉ toàn những đường ngắn gọn, dứt khoát, mỗi nhát đều trí mạng.

Đây không phải kỹ thuật theo bất cứ trường phái nào, mà là bản năng sinh tồn mài dũa giữa lằn ranh sống chết.

Cổ Triệu như một lưỡi dao sắc bén, chém toạc đội hình địch chưa kịp phản ứng.

Tên cầm đầu còn chưa kịp kêu gọi ứng cứu đã gục ngã.

Cổ Triệu khựng lại, tay ôm ngực, hơi thở nặng nề. Cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi thoát khỏi sông băng.

Yến Dương Sơ nhíu mày bước lên:

“Cô không sao chứ…”

Nhưng Cổ Triệu đột ngột quay đầu, ánh mắt như tu la máu tanh. Con dao trong tay phóng thẳng về phía hắn.

Yến Dương Sơ không nhúc nhích, không chớp mắt.

Dao lướt sát tai hắn, hất văng lưỡi kiếm đang nhắm vào sau gáy hắn, rồi tiếp tục cắm phập vào kẻ phục kích còn sót lại.

Cổ Triệu hất vệt máu trên mặt:

“Lên tầng.”

Đám sinh viên nín thở, lặng lẽ đi theo.

Trên đường, họ đánh tan thêm hai đội địch mai phục, may mắn chỉ có một cậu sinh viên bị trẹo chân, ngoài ra không thương vong.

Khi tới phòng vũ khí hạng nặng, họ lại bất ngờ vì nơi đây hoàn toàn trống rỗng.

Sở Ninh ngập ngừng:

“Không lẽ… có bẫy?”

Cổ Triệu lắc đầu:

“Đừng lấy đầu óc được huấn luyện của các cậu để đo lường một lũ chuột chỉ biết chui rúc dưới băng suốt mấy chục năm. Đám này chẳng đáng gờm như các cậu nghĩ đâu.”

Nói xong, cô phá cửa bằng sức và tinh thần lực. Cánh cửa thép tưởng kiên cố, chỉ vài giây đã đổ sụp.

Bên trong chia thành nhiều khoang nhỏ, chất đầy vũ khí.

Mấy sinh viên sung sướng lao đi lựa chọn. Có người mang về súng phóng lựu đạn vác vai, có người nhặt được thanh kiếm rực sáng, rõ ràng không phải đồ tầm thường.

Nhưng phần lớn lắc đầu.

“Vũ khí ở đây cấp quá cao, bọn tôi dùng không nổi. Tốn tinh thần lực nhiều lắm.”

Cổ Triệu bĩu môi:

“Thế thì thà tôi vác cái chảo còn dễ xài hơn.”

Lúc này, tiếng bước chân địch lại rầm rập kéo đến.

Cổ Triệu định phá hủy hết số vũ khí còn lại thì chợt nghe cậu sinh viên bị trẹo chân gọi:

“Ân nhân, chị xem cái này!”

Cô suýt bật cười vì hai chữ “ân nhân”. Nhìn lại, thấy cậu ta đứng cạnh một bàn điều khiển nhỏ.

“Cái gì đây?” – Cổ Triệu hỏi.

Cậu ta kích động:

“Có lẽ đây là bàn điều khiển vũ khí đặt ngoài căn cứ – loại vũ khí phòng không!”

Cổ Triệu sáng mắt:

“Cậu biết dùng không?”

Cậu ta đỏ mặt: “Không… không biết.”

Cổ Triệu chưa kịp thất vọng thì Yến Dương Sơ lên tiếng:

“Nó có nguồn năng lượng ngoài, không cần tinh thần lực để vận hành.”

Cổ Triệu thở phào. Quả nhiên thế giới này vẫn chưa ngu đến mức mọi thứ đều lệ thuộc vào tinh thần lực.

Cô nhìn hắn:

“Anh biết dùng chứ?”

Yến Dương Sơ nhàn nhạt ngước mắt.

Cổ Triệu nghiêm giọng:

“Làm ơn.”

Yến Dương Sơ đi tới bàn điều khiển, ngón tay lướt nhanh:

“Bắn chỗ nào?”

Cổ Triệu: “Cứ nhắm thẳng vào căn cứ này.”

“Được.” – Hắn gật đầu.

Tiếng bước chân của đám lính đã ập tới cửa.

Cổ Triệu lập tức dựng tinh thần lực thành lá chắn, che chở toàn bộ mọi người.

Chưa kịp ai phản ứng, Yến Dương Sơ đã nhấn nút khai hỏa.

Một luồng năng lượng khổng lồ lao thẳng vào căn cứ.

Ầm——!

Cổ Triệu gồng toàn bộ tinh thần lực, lá chắn rung lên dữ dội nhưng vẫn đứng vững.

Cả căn cứ rung chuyển như sắp nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play