Vì sợ để lại dấu vết, Mộ Minh Đường không dám dùng tài sản của Vương phủ, tất cả đều là của hồi môn của nàng. Chìa khóa của hồi môn nằm trong tay nàng, bên trong có bao nhiêu thứ đều do nàng quyết định. Mộ Minh Đường không dám dùng ngọc hay trang sức tinh xảo dễ nhận biết, mà chỉ sử dụng những thứ thô tục như vòng vàng và trâm vàng.
Trương thái y nhìn thấy Mộ Minh Đường một mực không đạt mục đích sẽ không bỏ cuộc, đầu ông như muốn nổ tung. Ông rời mắt đi, không nhìn vào đống vàng sáng chói đó, nhưng trong lòng không khỏi thở dài.
Người ta thường nói phu thê hoạn nạn không dài lâu, nhưng vị Vương phi trẻ tuổi trước mắt này lại là một ngoại lệ. Trương Thái y hiếm khi cảm thấy lòng mình mềm đi, nói: “Vương phi, nữ tử sống không dễ dàng, tiền tài này ngài hãy giữ lại mà phòng thân. Ý của ngài, thần đã hiểu, nhưng thần thật sự không thể nói cho Vương phi.”
“Ngươi không thể nói cho nàng, vậy còn ta thì sao?”
Lần này đến cả Mộ Minh Đường cũng bị dọa một trận. Nàng và Trương thái y kinh ngạc quay đầu lại, thấy không biết từ lúc nào cửa sổ đã mở ra, Tạ Huyền Thần đang đứng trong bóng tối, không biết đã nhìn từ bao giờ.
Mộ Minh Đường ôm lấy ngực, giờ tim nàng đang đập thình thịch. Nàng hít sâu một hơi, hạ thấp giọng hỏi: “Vương gia, sao ngài lại tới đây?”
Tạ Huyền Thần từ trong bóng tối bước ra, ánh sáng từ dưới đất chiếu lên vạt áo hắn, dần dần làm rõ khuôn mặt hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play