Sau ngày hôm đó, cô không bao giờ gặp lại anh nữa, mọi thứ trở lại bình yên như thể chưa từng gặp gỡ.

Nhưng cuối cùng vẫn có những mối liên hệ, ví dụ như họp lớp.

Gần đây, Cố Ngữ Chân luôn tìm hiểu về các vụ việc chấm dứt hợp đồng của nghệ sĩ. Khi cô định thần lại, tin nhắn trong nhóm lớp cấp ba sau khi phân ban đã lên đến hàng ngàn tin.

Cô mở ra xem lướt qua mới biết là sắp có buổi họp lớp, thời gian và địa điểm đã được quyết định từ hôm kia, chính là vào tối nay.

Bạn học tổ chức đã gửi tin nhắn hỏi cô có muốn đi không?

Cố Ngữ Chân suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Bất kỳ cơ hội nào có thể nhìn thấy anh một lần cô dường như đều không thể từ chối, cũng không có cách nào từ chối.

Giống như đã nghiện.

Nghiện là thói quen được hình thành do hệ thần kinh trung ương liên tục bị kích thích.

Anh là thói quen của cô, là lực bất khả kháng của cô.

Cô gửi một tin nhắn cho Lâm Kiều, đúng lúc cô ấy cũng nhắn hỏi cô có đi không. Sau khi trả lời tin nhắn cô mới đứng dậy khỏi đống tài liệu để đi thu dọn.

Đến nơi họp lớp, bạn học cấp ba đã đến gần hết, không khí rất náo nhiệt.

"Chân Chân." Một giọng nói ngọt ngào gọi cô từ phía xa.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy Lâm Kiều liền mỉm cười đi về phía cô ấy, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh. “Đến lâu chưa?”

"Mới đến một lúc thôi." Lâm Kiều cười nói, vẫn ngoan ngoãn như hồi cấp ba.

Nhưng ai có thể ngờ được, cô gái ngoan ngoãn này hồi học cấp ba, vừa mới nhập học đã thẳng tay xử lý hai tên đầu gấu trong trường. Năm lớp 11 tố cáo tổ chức bắt nạt trong trường, năm lớp 12 khiến nam thần học bá nổi tiếng của trường Nhất Trung phải đồng ý cho cô ấy quen hai người bạn trai, nhưng một trong số đó phải là anh ta – một phát ngôn nổi tiếng.

Tuy cô ấy không đồng ý nhưng đã nổi danh sau một trận chiến. Đặc biệt là người em trai học bá hiền lành, học giỏi của cô ấy cũng là người âm thầm làm nên chuyện lớn. Anh ta đã đánh nhau trên bục chủ tọa trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh, trong kỳ thi đại học thì nộp giấy trắng. Ba năm cấp ba đầy sóng gió, là một nhân mà bất kỳ học sinh nào của trường Nhất Trung nghe đến cũng phải giơ ngón tay cái thán phục.

Cố Ngữ Chân vừa mới ngồi xuống, người đối diện đã nhận ra cô. “Cậu là Cố Ngữ Chân phải không? Bây giờ giỏi quá, đã lên truyền hình làm ngôi sao nổi tiếng rồi.”

Cố Ngữ Chân nhìn khuôn mặt xa lạ đối diện, không nhận ra là ai. Thời đi học, cô rất mờ nhạt, không có bạn học nào chú ý đến cô, cô cũng không đi làm quen với nhiều bạn học.

Cô liếc nhìn Lâm Kiều, rất tiếc là cô ấy cũng đang ngơ ngác. Dù sao thì hồi đi học, ngoài việc bị cuốn vào những sóng gió một cách khó hiểu, những lúc khác cô ấy đều là một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ học hành, rõ ràng không nhận ra được mấy bạn học.

Cố Ngữ Chân có chút ngại ngùng: “Chỉ là một diễn viên bình thường thôi.”

“Không thể nói như vậy được, cậu đã đóng vai nữ chính rồi, sau này tiền đồ rộng mở lắm!”

Bạn học nam kia vừa nói xong, các bạn học bên cạnh đều nhìn qua, khôn ngừng hỏi cô có gặp ai đó không, có thể giúp xin chữ ký không, hoặc có tin đồn giật gân nào trong giới không…

Đến khi thức ăn được dọn lên đủ, lớp trưởng đứng dậy: “Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu ăn thôi.”

Cố Ngữ Chân bất giác liếc nhìn ra cửa, trong phòng bao chỉ có bấy nhiêu người, nhìn một cái là thấy hết, không có anh.

Đúng lúc đó có người cũng nghĩ đến anh. Dù sao thì từ cấp ba đến giờ, số người có thể nhớ được không nhiều, học sinh vừa đẹp trai, vừa cà lơ phất phơ không chịu quản thúc, trong ký ức luôn nổi bật, luôn là người đầu tiên được nhớ đến.

Một nam sinh lên tiếng hỏi: “Lý Thiệp không đến à, từ sau buổi họp mặt cựu học sinh đến giờ không gặp lại nữa?”

“Không biết, nhắn tin không thấy trả lời.”

“Chắc là kế thừa gia nghiệp rồi, không có thời gian đi họp lớp nữa.”

Một người đàn ông trong số đó nghe đến đây, lạnh lùng hừ một tiếng, dường như rất có địch ý.

Cố Ngữ Chân không nghe nữa, khẽ cúi mắt xuống.

Lâm Kiều đưa tay qua, ánh mắt đầy quan tâm. Cô ấy là người duy nhất biết cô thích người đó, thích đến mức đau khổ.

Cố Ngữ Chân lắc đầu: “Tớ không sao, đừng lo.”

Cô nói rất nhẹ, thực ra cô đã quen rồi, dù sao thì cô mãi mãi chỉ đang chờ đợi anh xuất hiện.

Thời đi học cũng vậy, mãi mãi mong chờ anh xuất hiện, cũng có rất nhiều lần không có anh đến, cảm giác thất vọng đã quá quen thuộc.

Đôi khi, thường vì không có anh mà cảm thấy vô vị, giống như bây giờ.

***

Buổi họp lớp kết thúc, còn có tâng hai náo nhiệt.

Cố Ngữ Chân không định đi tâng hai, Lâm Kiều cũng đã nhận điện thoại.

Cô nhìn qua thấy trên điện thoại của cô ấy ghi chú là Hoắc Ngập, liền trêu chọc: “Lớp trưởng đến đón cậu à?”

Lâm Kiều gật đầu: “Bên ngoài trời mưa rồi.”

Cố Ngữ Chân không khỏi cảm thán: “Lớp trưởng vẫn dịu dàng như ngày nào.”

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đầy vẻ không thể tin được: “Chân Chân, cậu có hiểu lầm gì về sự dịu dàng không vậy?”

Cố Ngữ Chân ngơ ngác nhìn cô ấy.

Lâm Kiều đột nhiên không biết phải giải thích thuộc tính phức tạp của Hoắc Ngập như thế nào, đành cúi đầu cất điện thoại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ấy chỉ nói chuyện dịu dàng thôi... còn làm việc thì chẳng liên quan gì đến dịu dàng cả...”

Không đúng, anh ấy nói chuyện cũng rất xấu xa.

Lâm Kiều xoa tay lên đùi, vành tai có chút ửng đỏ.

Sau khi họ ra ngoài, một chiếc xe từ xa từ từ tiến lại gần, thân xe màu đen cao cấp trong đêm tối vừa kín đáo lại không thể làm ngơ.

Một người đàn ông bước xuống xe, lịch sự và nhã nhặn, chính là người đã đưa ra phát ngôn cứng rắn về hai người bạn trai. Anh là người đã gây ra sóng gió thời cấp ba, khiến hiệu trưởng phải lái xe đến trường ban đêm để bắt quả tang yêu sớm, khiến hiệu trưởng tức giận đến mức phải uống thuốc trợ tim trong kỳ thi đại học.

Mọi người thấy anh đến không ngừng chào hỏi, trước khi phân ban, Hoắc Ngập là lớp trưởng của họ.

"Tớ về trước đây." Lâm Kiều chào mọi người rồi nhìn qua: “Chân Chân, để tớ đưa cậu về nhé.”

Cố Ngữ Chân bật cười, không muốn làm phiền họ: “Cậu đi trước đi, tớ ở lại một lát nữa.”

Lâm Kiều nghe vậy gật đầu, liếc nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng nhưng lại không tiện nói nhiều: “Vậy cậu về đến nhà thì báo cho tớ.”

Cố Ngữ Chân nhìn vẻ ngoan ngoãn của cô ấy, không khỏi mềm lòng: “Được, tớ biết rồi.”

Bên phía Hoắc Ngập đã có rất nhiều bạn học vây quanh chào hỏi. Lâm Kiều đi qua, anh đưa tay nắm lấy tay cô ấy đặt bên cạnh mình, chào hỏi xong mới rời đi.

Giống như thời đi học, Hoắc Ngập cũng sẽ đến đợi Lâm Kiều tan học, đón cô ấy cùng về.

***

“Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được Hoắc Ngập lại nộp giấy trắng trong kỳ thi đại học.”

“Tôi cũng không tin. Các cậu có biết không, sau kỳ thi đại học, hiệu trưởng còn nghi ngờ phong thủy của trường không tốt, đặc biệt tìm người đến đo phong thủy trên sân trường mỗi ngày, buồn cười chết đi được.”

"Hoắc Ngập tất nhiên vẫn tốt như ngày nào, nhưng Lý Thiệp thì khác, đều là anh em nhưng nhân phẩm của hai người lại khác xa nhau một trời một vực." Chu Ngạn, người vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

Mọi người nghe vậy đều có chút tò mò: “Lý Thiệp làm sao vậy?”

Một nữ sinh trong số đó rất không hiểu: “Chu Ngạn, cậu bị sao vậy, lúc nãy đã có ý kiến với Lý Thiệp rồi, đều là bạn học, sao lại nhắm vào người ta như vậy?”

Chu Ngạn thấy họ không biết, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Các cậu không biết à, Lý Thiệp trước đây đã hại hai người, một người trở thành người thực vật, năm ngoái đã mất, một người bị liệt, cả đời phải ngồi xe lăn!”

Xung quanh đột nhiên im lặng, một lúc sau mới có người phản ứng lại: “Tình huống thế nào vậy?”

“Nghiêm trọng như vậy sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Gia đình thấy cậu ta khó bảo nên đưa vào quân đội rèn luyện, kết quả trong lúc thực hiện nhiệm vụ dã ngoại gặp phải sạt lở núi, vốn dĩ ba người có thể cùng nhau được cứu, nhưng cậu ta sợ hãi, bỏ lại hai người đồng đội quay lại cứu mình, tự mình chạy thoát. Hai người bị bỏ lại một chết một tàn phế. Các cậu không biết những người trong giới chúng tôi khinh thường cậu ta đến mức nào đâu, đúng là một tên hèn nhát!”

Cả hiện trường im lặng trong giây lát.

Cố Ngữ Chân nghe thấy những lời này cũng sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, các bạn học xung quanh đã thay nhau lên tiếng: “Thật hay giả vậy, không thể nào?”

“Tôi thấy tính cách của Lý Thiệp rất nghĩa khí, không đến nỗi như vậy chứ?”

Giọng điệu của Chu Ngạn rất gay gắt: “Người bị liệt là anh họ tôi, cả đời anh ấy đã bị hủy hoại. Chuyện này trong giới chúng tôi ai cũng biết, các cậu cứ tùy tiện tìm người hỏi, nếu tôi nói một câu sai sự thật, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi Lý Thiệp ngay tại chỗ!”

Xung quanh lập tức im lặng, những người bênh vực Lý Thiệp đều im bặt, mấy nam sinh đã tin rồi.

“Hóa ra là vậy à, không ngờ cậu ta bình thường trông rất đàn ông, lúc quan trọng lại vô trách nhiệm như vậy.”

“Chắc là sợ chết thôi, nhưng bỏ mặc người khác chạy thoát, thật sự rất đáng thất vọng...”

“Đây không phải là vấn đề sợ chết. Sợ chết thì thôi đi, người khác quay lại cứu mình, cậu ta lại bỏ mặc người ta, vong ơn bội nghĩa. Nhân phẩm này cũng quá tệ, chẳng trách hôm nay không dám đến họp lớp, chắc là sợ gặp Chu Ngạn. Lần họp mặt cựu học sinh trước Chu Ngạn không đến nên cậu ta mới đến.”

Cố Ngữ Chân vốn là một người rất bình tĩnh, nghe thấy những lời khó nghe này, lồng ngực không khỏi phập phồng, hơi thở cũng có chút khó khăn.

Cô nói từng chữ một: “Chuyện này đã được xác nhận chưa?”

Chu Ngạn nhìn qua, anh ta không thể trả lời câu hỏi này, vì anh họ anh ta không muốn nhắc lại chuyện này nữa, nhưng cũng không phủ nhận sự thật là Lý Thiệp đã bỏ mặc họ chạy thoát. “Vậy cậu nói xem, tại sao ba người cùng hành động, hai người một chết một tàn phế, chỉ có một mình cậu ta bình an vô sự?”

Cố Ngữ Chân nhìn anh ta: “Vậy là chuyện này vẫn chưa được xác nhận, tại sao cậu lại nói một chuyện chưa được xác nhận trước mặt mọi người? Nếu cậu cho là như vậy, thì nên tìm cậu ấy hỏi cho rõ ràng, chứ không phải nói sau lưng.”

Chu Ngạn nhìn qua, nhất thời nghẹn lời, cũng tức giận: "Nói sau lưng cái gì, cô bị điên à?!" Anh ta xông tới, dường như muốn động thủ.

Các bạn học bên cạnh vội vàng ngăn anh ta lại: “Thôi thôi! Đừng như vậy! Hôm nay họp lớp, nể mặt nhau một chút, đừng cãi nhau.”

Chu Ngạn không chịu buông tha, tức giận mắng lớn: "Cô ta có vấn đề về thần kinh, còn bảo tôi đến hỏi cậu ta. Cậu ta dám đến gặp tôi không! Chẳng phải là thích Lý Thiệp sao, còn bênh vực cậu ta. Anh họ tôi đã ra nông nỗi đó, tôi có thể không tức giận được sao? Một người trước đây kiêu hãnh và tự tin biết bao!

Lý Thiệp chính là hung thủ! Cậu ta đã hủy hoại cuộc đời của hai người, cả đời này cậu ta đừng hòng thoát khỏi chuyện này, đến chết cũng đừng hòng!"

Cố Ngữ Chân thấy anh ta ngang ngược như vậy, lồng ngực như bị thắt lại, hơi thở cũng có chút phập phồng.

Triệu Giai Ấu vội vàng qua kéo cô: “Ngữ Chân, chúng ta qua bên kia đi dạo.”

Cố Ngữ Chân bị cô ấy kéo đi về phía trước, tiếng mắng chửi của Chu Ngạn mới từ từ xa dần. Triệu Giai Ấu mới lên tiếng: “Ngữ Chân, cậu bình tĩnh lại đi.”

“Tớ rất bình tĩnh. Tớ quen anh ấy mười năm rồi, anh ấy không phải là người như vậy.”

“Niềm tin của cậu vào một người không đồng nghĩa với việc người đó thực sự không như vậy.”

Cố Ngữ Chân nhìn cô ấy, họ có cùng trải nghiệm, đều thầm mến cùng một người. “Lẽ nào cậu cũng không tin vào nhân phẩm của anh ấy?”

Triệu Giai Ấu không phủ nhận, có lẽ là nhớ lại lúc trước thầm mến anh.

Cô ấy đi một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: “Ký ức là những điều tốt đẹp, có thể làm đẹp một con người, nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ chúng ta chỉ thích một con người trong tưởng tượng của mình. Anh ấy vốn không phải là người như vậy, chỉ là chúng ta đã khoác lên cho anh ấy một lớp ánh sáng, biến anh ấy thành mặt trời trong lòng mình. Mà thực ra, đó chỉ là bộ lọc mà chúng ta đã đeo cho anh ấy, anh ấy vốn không phải là mặt trời, cũng chỉ là một người bình thường. Trước lợi ích và nguy hiểm, cũng sẽ chỉ nghĩ đến bản thân mình. Đó chính là hiện thực.”

Cố Ngữ Chân dừng bước, nhìn cô ấy.

Triệu Giai Ấu cũng dừng lại, nói thẳng: "Cậu có lẽ không biết, chuyện này tớ đã nghe từ rất sớm, là thật sự đã xảy ra. Nhưng anh ấy không hề phủ nhận, cũng chưa bao giờ nhắc đến.

Nếu... anh ấy thật sự không bỏ mặc người cứu mình chạy thoát, tại sao lại mặc nhận? Với tính cách của anh ấy, để mình mang tiếng như vậy, còn khó chịu hơn cả cái chết đúng không?

Nhưng anh ấy lại có thái độ mặc nhận, chứng tỏ những gì Chu Ngạn nói đều là sự thật..."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play