Cố Ngữ Chân đeo một chiếc ba lô nhỏ, đi theo địa chỉ đến nơi. Đó là một nhà máy bỏ hoang, bên ngoài là đường đua uốn lượn kéo dài, nhìn mãi không thấy điểm dừng.
Trên tường dây leo mọc um tùm tạo nên một vẻ hoang tàn, đổ nát, mang lại cảm giác hoang dại.
Bên ngoài đậu rất nhiều siêu xe, tường được vẽ đầy những tấm poster về siêu xe, có lẽ đã có người mua lại nơi này và biến nó thành một câu lạc bộ siêu xe.
Bên trong vọng ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, điên cuồng, nóng bỏng, khiến người ta không thể làm ngơ.
Cố Ngữ Chân đứng trên mặt đất cũng cảm nhận được sự rung động của âm nhạc.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Lý Thiệp: ‘Tôi đến rồi, anh có thể ra ngoài một lát không?’
Cố Ngữ Chân đứng tại chỗ chờ một lúc nhưng không có hồi âm.
Cô đành phải đi về phía trước, dùng sức đẩy cánh cửa sắt bị gỉ bước vào. Tiếng nhạc càng lớn hơn, nam nữ uống rượu nhảy nhót, nhảy những điệu nhảy bốc lửa. Bên cạnh đậu đủ loại siêu xe mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Cố Ngữ Chân có chút không quen với bầu không khí cuồng nhiệt này, nhưng vì có rất nhiều người và tiếng nhạc cũng rất lớn nên không ai chú ý đến cô.
Cố Ngữ Chân nhìn quanh đều không thấy Lý Thiệp.
"Cậu đến thật à?" Vương Trạch Hào từ bên cạnh đi tới, kinh ngạc nhìn cô từ trên xuống dưới.
Cố Ngữ Chân gật đầu: “Lý Thiệp đâu?”
"Ngay sau lưng cậu kìa." Vương Trạch Hào bĩu môi về phía sau cô.
Cố Ngữ Chân quay người lại, thấy Lý Thiệp đang cầm một lon bia, dựa vào quầy bar nói cười với người đối diện.
Cố Ngữ Chân đang định đi qua, Vương Trạch Hào đã thay cô gọi người: “Anh Thiệp, bạn cùng bàn bảo bối của cậu đến rồi!”
Bước chân của Cố Ngữ Chân khựng lại. Tiếng nhạc xung quanh vẫn rất lớn nhưng cô cảm giác như mọi người ở đây đều đang nhìn về phía này.
Người đang nói chuyện với Lý Thiệp nghe vậy liền ngừng lại, Lý Thiệp cũng nhìn sang.
Cố Ngữ Chân vội vàng đi tới, tháo chiếc ba lô nhỏ trên lưng xuống, đưa ra trước mặt anh: “Trả lại anh.”
Lý Thiệp ngả người ra sau, khuỷu tay dựa vào quầy bar, tay cầm lon bia không có ý định đưa tay ra nhận. “Cái gì vậy?”
Cố Ngữ Chân bước tới đặt chiếc ba lô lên quầy bar, kéo khóa ra, để lộ số tiền mặt bên trong và cẩn thận cho anh xem. “Tôi đã rút hết tiền ra rồi, trả lại cho anh.”
Cô biết rất rõ tính cách của Lý Thiệp, nếu hỏi số tài khoản chắc chắn anh sẽ không cho nên chỉ có thể đưa tiền mặt.
Người bên cạnh nhìn họ với vẻ khó hiểu.
Lý Thiệp liếc nhìn số tiền trong túi rồi nhìn cô cười: “Làm như đang đi hối lộ vậy.”
“Năm mươi vạn nhiều quá, tôi không thể nhận.”
“Không cần?”
Cố Ngữ Chân nghiêm túc lắc đầu.
Lý Thiệp cũng không nói gì thêm, cầm lấy chiếc ba lô rồi tiện tay ném lên chiếc sofa bên cạnh.
Cố Ngữ Chân sững sờ: "Anh cứ để tiền ở đây à?" Nơi này đông người như vậy, quay đi một cái là mất ngay.
Lý Thiệp ngửa cổ uống cạn ngụm bia cuối cùng, bóp nát lon bia tiện tay đặt lên quầy bar, đôi môi mỏng còn vương chút nước. Anh liếc nhìn cô, giọng có chút say: “Em bắt tôi vác một túi tiền mặt đi khắp nơi à?”
Cố Ngữ Chân chợt nghẹn lời, cô đi tới cầm lấy chiếc ba lô nhấc lên trước mặt anh: “Cũng không nặng lắm.”
"Muốn đeo thì tự mình đeo về đi." Lý Thiệp thuận miệng đáp một câu rồi quay người đi ra ngoài.
Cố Ngữ Chân thấy anh đi xa, vội đuổi theo: “Vậy anh cho tôi một địa chỉ, tôi đi cất tiền cho anh!”
Tiếng nhạc quá ồn ào, nhấn chìm hoàn toàn giọng nói của cô. Lý Thiệp không quay đầu lại, không biết là không nghe thấy hay là nghe thấy nhưng lười để ý.
"Cái gì mà thần thần bí bí, còn phải tìm chỗ để cất?" Vương Trạch Hào đến gần đưa tay kéo chiếc túi: “Vãi, cậu mang nhiều tiền mặt thế này làm gì?”
Cố Ngữ Chân như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đưa chiếc túi cho Vương Trạch Hào: “Cậu cầm giúp anh ấy đi.”
Vương Trạch Hào vội giơ tay lùi lại: “Chuyện này tôi không dính vào đâu, muốn trả thì tự trả cho anh Thiệp.”
An Phỉ đi tới liếc nhìn số tiền trong túi: “A Thiệp cho cô à?”
Cố Ngữ Chân gật đầu: “Anh ấy không chịu nhận lại.”
An Phỉ dường như không thể hiểu nổi, thậm chí có chút cạn lời: “Cho thì cứ cầm lấy, có chút tiền thế này mà cũng phải căng thẳng vậy sao? Mang về nhà làm ăn nhỏ cũng tốt, cần gì phải làm khổ mình như vậy?”
Cố Ngữ Chân thực sự không biết làm thế nào để giao tiếp với những công tử nhà giàu như An Phỉ, thậm chí là những người trong vòng bạn bè của Lý Thiệp, cô đều không biết cách hòa hợp.
Cô không nói gì thêm, bước lên một bước nhét chiếc túi vào tay anh ta: "Cậu đưa cho anh ấy đi, tôi về trước." Cô đưa tiền xong liền quay người rời đi.
“Đợi đã.”
Cố Ngữ Chân quay đầu lại.
An Phỉ không trả lại chiếc ba lô mà nói rất thẳng thắn: “Cố Ngữ Chân, có những thứ cả đời này cũng không thể là của cô được, cố chấp cũng vô ích thôi, hiểu không?”
Tim Cố Ngữ Chân đột nhiên nhói đau, không biết phải trả lời thế nào. Cô hoảng hốt quay người đi ra ngoài, suýt nữa thì đâm phải quầy bar bên cạnh.
Vương Trạch Hào có chút không nỡ nhìn: “Cậu nói với người ta như vậy làm gì, tổn thương lắm đấy.”
An Phỉ liếc anh ta một cái: “Tôi để cô ấy đau dài không bằng đau ngắn. Cứ dây dưa cũng chỉ vô ích, đợi Tiểu Thư về cô ấy sẽ chẳng là gì cả.”
Vương Trạch Hào đương nhiên biết sự tồn tại của Trương Tử Thư, nhưng vẫn cảm thấy không cần thiết phải làm tổn thương người khác như vậy. “Cô ấy cũng có dây dưa gì đâu, với anh Thiệp chỉ là bạn cùng bàn thôi mà.”
“Đã từng hẹn hò một năm rồi, nhìn bộ dạng của cô ấy rõ ràng là chưa buông được.”
Vương Trạch Hào trợn to mắt: “Hẹn hò rồi? Chuyện khi nào vậy, yêu đương đơn thuần thôi à?”
“Hẹn hò cả năm trời, liệu có thể chỉ là nắm tay hôn môi đơn thuần thôi sao?”
Cũng đúng.
Với tính cách của anh Thiệp, hồi đi học cứ dăm ba bữa lại có bạn gái mới, được hai ba tuần đã chia tay, đến tên còn không nhớ rõ. Có thể hẹn hò được một năm, sao có thể là trong sáng đắp chăn nói chuyện phiếm được chứ.
"Cậu cũng không phải không biết Tiểu Thư, đợi người ta về, chỉ cần nói vài câu ngon ngọt bảo cậu ấy cắt đứt, cậu ấy chắc chắn sẽ cắt đứt. Lúc đó mới thực sự là làm tổn thương người ta." An Phỉ vỗ vai cậu ta, hiếm khi nói lời khuyên chân thành: “Dù sao các cậu cũng là bạn học cấp ba, cậu nói có khi cô ấy còn nghe. Giúp khuyên một chút, đừng để đến lúc mọi chuyện trở nên quá khó coi, lại còn lãng phí cả thanh xuân.”
Vương Trạch Hào vẫn còn rất kinh ngạc, không ngờ hai người họ lại thật sự từng hẹn hò, anh ta hoàn toàn không nhận ra.
***
Cố Ngữ Chân nhanh chân chạy ra ngoài, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, là một cô gái giọng rất ngọt ngào: “Anh ơi cho em số điện thoại của bạn anh đi, anh ấy là mẫu người lý tưởng của em.”
“Cô cứ đợi ở đây một lát, họ sắp về rồi.”
"Vậy có thể cho em số của anh trước được không, rồi anh giới thiệu người đó cho em?" Cô gái có chút tinh nghịch nói.
Lý Thiệp cười khẽ, giọng có chút cà lơ phất phơ: “Cô muốn số của anh ta, hay là của tôi?”
Cô gái cười lên, thẳng thắn thừa nhận và trêu chọc: “Chẳng phải vì họ nói anh không cho số liên lạc sao, nếu không cũng đâu cần phải đi đường vòng như vậy.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy liền dừng bước, đứng trong bóng tối không đi ra.
"Anh đây không có hứng thú." Lý Thiệp hờ hững nói qua loa một câu, dường như đã đi về phía trước.
Đợi đến khi không còn tiếng động Cố Ngữ Chân mới từ từ bước ra.
Bên ngoài có hai cô gái đang đứng, một cô gái nhìn người đi xa, có chút không cam tâm: “Nhìn có vẻ sành điệu, sao đến số điện thoại cũng không cho. Cậu còn nói theo đuổi trai đẹp phải mặt dày một chút, cuối cùng chẳng phải vẫn không xin được số sao?”
“Trai đẹp cấp độ này, độ khó đương nhiên cao hơn rồi. Thôi bỏ đi, đổi mục tiêu khác dễ hơn.”
“Nhưng tớ chỉ thèm người này thôi, quá tuyệt rồi, vừa nhìn đã biết rất biết cách yêu đương.”
“Thèm cũng vô ích, người ta không có hứng thú, đừng nghĩ nữa.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy liền cúi đầu, dưới màn đêm nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được sự tồn tại của cô.
***
Cố Ngữ Chân ra khỏi câu lạc bộ siêu xe, bất giác đi theo sau lưng anh.
Trời đen kịt, bầu trời đầy sao, gió lúc nửa đêm có chút lạnh.
Nhưng Lý Thiệp dường như không hề lạnh, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, lặng lẽ đi thẳng về phía trước.
Ánh đèn đường lần lượt chiếu xuống, bóng anh lúc kéo dài, lúc lại thu ngắn.
Các cửa hàng trên đường gần như đã đóng cửa, chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn còn mở.
Anh bước vào cửa hàng tiện lợi.
Cố Ngữ Chân cũng dừng lại, nhìn anh vào mua đồ. Cửa kính không che khuất bóng dáng anh, cô đứng đây cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Tóc mái anh hơi rối, đường quai hàm góc cạnh và thanh thoát, vẻ lười biếng toát lên sự gợi cảm phóng khoáng. Cô luôn hiểu tại sao các cô gái lại đến xin số điện thoại của anh.
Anh luôn rất đẹp trai, ngay cả ở trường Nhất Trung, một ngôi trường coi trọng thành tích, anh vẫn có thể dùng khuôn mặt này để tạo nên một con đường riêng, cho dù anh chưa bao giờ có hứng thú với việc học, vẫn có rất nhiều cô gái thích anh.
Anh thật sự có một khả năng mê hoặc người khác, khiến người ta bất giác muốn biết một người bất quy tắc, bất cần như anh khi trong mắt chỉ có một người thì sẽ trông như thế nào?
Thậm chí nghĩ đến việc nếu trong mắt anh chỉ có cô thì sẽ ra sao?
Lần đầu tiên gặp anh ở trường cấp ba cô đã cảm nhận được điều đó, cho dù lúc đó anh chỉ nói với cô vài câu.
Lý Thiệp mua thuốc lá rồi đi ra.
Con đường này nhìn thẳng một mạch, không có chỗ nào cho Cố Ngữ Chân trốn, tim cô đập thình thịch.
Cô hy vọng Lý Thiệp say hoàn toàn và không nhận ra cô.
Lý Thiệp đứng trước cửa hàng tiện lợi châm thuốc. Gió lạnh ban đêm khẽ thổi qua làm rối mái tóc anh, quần áo anh cũng có chút xộc xệch, vừa nhìn đã biết là vẻ lười biếng và tùy ý sau một cuộc vui.
Gió đêm se lạnh, cô ôm lấy cánh tay mình. Khi ngẩng đầu lên lần nữa là lúc Lý Thiệp đã ngước mắt nhìn qua, dường như đã thấy cô.
Anh giơ tay hút một hơi thuốc, điếu thuốc giữa ngón tay bị gió thổi lúc sáng lúc tối. Anh đứng dưới ánh đèn đường, bóng đổ dài, tóc mái rũ xuống, không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh.
Cố Ngữ Chân có chút cứng đờ.
Lý Thiệp nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng nhả ra một làn khói, ánh lửa le lói thoáng qua, soi rõ đôi mày và mắt của anh.
Anh thật sự đang nhìn cô.
Hơi thở của Cố Ngữ Chân chợt ngưng lại. Trong mắt anh dường như có thứ gì đó, nhưng thoáng qua quá nhanh, cô không nắm bắt được.
Cố Ngữ Chân đứng tại chỗ một lúc rồi vẫn đi về phía anh: “Tôi đã đưa tiền cho An Phỉ rồi, anh chơi xong nhớ lấy lại.”
Lý Thiệp hút một hơi thuốc, cúi đầu nhả khói, liếc nhìn cô: “Không thiếu tiền thì đừng vào giới giải trí, không hợp với em đâu.”
Cô im lặng một lúc: “Anh nghĩ tôi là loại người đó sao?”
Lý Thiệp không nói gì thêm, ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt: “Chỉ nhắc em một câu, không có chống lưng thì đừng làm nghề này, người xấu nhiều hơn em tưởng đấy.”
“Nếu có vấn đề tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lý Thiệp ngước mắt nhìn cô một cái, không nói gì, rõ ràng lời cô nói là vô nghĩa.
Cố Ngữ Chân cũng nhận ra mình đã nói một điều vô nghĩa.
Cho dù báo cảnh sát, nếu không có hành vi phạm tội thực tế thì vẫn vô ích. Đợi đến khi xảy ra chuyện thì đã quá muộn.
Cô không nói gì thêm.
Lý Thiệp cũng không ép, chỉ nhắc nhở một câu: “Vậy tùy em.”
Cố Ngữ Chân nhìn anh đi ngang qua mình, bóng dưới ánh đèn kéo dài đến chỗ cô, dễ dàng chạm vào bóng của cô.
Con đường này chỉ có hai người họ, không có ai khác, ngoài ra chỉ có bầu trời đầy sao.
Cô bất giác đi theo, nhưng anh đột nhiên dừng lại, quay người nhìn qua: “Còn chuyện gì à?”
“Tôi... tôi thấy anh uống rượu rồi nên đưa anh về trước.”
Lý Thiệp khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn qua rất thẳng thắn: “Em nghĩ tôi không tỉnh táo?”
Cố Ngữ Chân nhìn vào mắt anh, cư nhiên không trả lời được, cảm giác như bị anh nhìn thấu, có chút không tự nhiên.
Anh luôn ung dung trong chuyện tình cảm, chỉ khiến người khác rối loạn.
Cô đột nhiên rất muốn biết, liệu anh đã bao giờ mất kiểm soát vì thích một người chưa?
... Vẫn là có.
Chỉ là người đó không phải là cô.
Lý Thiệp nhìn cô rất lâu, nói một câu rất lười nhác: “Lại muốn yêu đương à?”
Giọng anh lười nhác, bẩm sinh đã mang chút mập mờ, ngay ca chỉ là một câu nói đơn giản cũng có thể nói một cách đặc biệt quyến rũ.
Trái tim Cố Ngữ Chân đập nhanh một cách kỳ lạ.
"Là em đề nghị chia tay trước, Cố Ngữ Chân." Lý Thiệp nói rõ, tỏ rõ thái độ không có hứng thú tiếp tục, dường như từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ quan tâm đến lý do họ chia tay, cũng chưa bao giờ muốn biết.
Như một gáo nước lạnh dội xuống.
Cô đã tỉnh táo.
Cố Ngữ Chân chớp mắt một cái, chợt mỉm cười, nụ cười nhạt đến mức không thể nhìn ra: “Phải, là tôi đề nghị...”
Lòng cô thắt lại, hốc mắt bỗng nhiên ươn ướt, cô vội vàng chớp mắt che giấu đi những giọt lệ.
Lý Thiệp không nói gì thêm, quay người bỏ đi. Dưới ánh đèn đường, bóng anh dần dần đi xa.
Tầm mắt Cố Ngữ Chân dần trở nên mơ hồ, nhìn bóng lưng anh từ từ biến mất khỏi tầm mắt.