Khi Mạt Mạt dắt hai đứa nhỏ trở về, Hướng Triều Dương đã về tới nhà, mấy thứ đồ mua được bày cả ở phòng khách. Chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ vài thứ gia vị thông thường, một nhúm miến nhỏ, mấy cân khoai tây. Thứ thu hút nhất có lẽ là cái rổ trứng gà, ước chừng phải hơn ba mươi quả.
Hướng Triều Dương đón lấy cái túi trên tay Mạt Mạt, đưa cho chị gái. Hướng Triều Lộ xua tay, "Thôi, em cầm về đi. Chị mà biết em về, nhất định không để em mang đến đâu."
Mạt Mạt lắc đầu, "Chị Triều Lộ cứ nhận lấy đi, nói thật ra thì, em mới là người ngại đấy."
Hướng Triều Lộ biết chuyện em trai kiếm được đồ rừng, cười nói: "Nếu em đã nói vậy, chị nhận cho em vui vậy."
Tô Khởi Hàng ngửi thấy mùi thịt, nhào tới mở gói đồ ra, reo lên: "Thật là thịt! Mấy hôm nay con thèm thịt quá trời, mợ út tốt quá!"
Hướng Triều Lộ nhìn kỹ, không chỉ có thịt mà còn có cả mỡ lợn, một hũ đầy cả cân. Chị cầm lên định trả lại cho Mạt Mạt, "Mỡ lợn là đồ có định lượng đấy, em lấy hết ở nhà mang sang rồi thì nhà em ăn cái gì? Mau cầm về đi."
Mạt Mạt đẩy tay chị, "Nhà em vẫn còn, mấy hôm trước mẹ nuôi biếu cho, đủ ăn rồi."
Hướng Triều Lộ ngạc nhiên, thời buổi này mà vẫn kiếm được mỡ lợn, lại còn có cả thịt, cô em dâu này xem ra không đơn giản rồi. Nghĩ đến đó, chị liếc xéo em trai một cái. Thằng nhóc này từ lúc đến giờ cứ luôn miệng khen Mạt Mạt thế này thế nọ, mà chẳng hề đá động gì đến gia cảnh của Liên Mạt Mạt cả. Tối nay chị phải hỏi cho ra lẽ mới được, về cái gia đình Liên Mạt Mạt ấy!
Mạt Mạt đứng dậy xin phép ra về, "Chị Triều Lộ, vậy em về trước nhé."
Hướng Triều Lộ giữ lại, "Về làm gì? Ở lại ăn cơm trưa luôn đi."
"Không được, còn thằng em ở nhà chờ em về nấu cơm."
Hướng Triều Lộ liếc nhìn căn nhà vẫn còn bừa bộn, cười nói: "Vậy được, để chị dọn dẹp xong xuôi, sẽ mời các em qua chơi."
Mạt Mạt cười đáp, "Vâng ạ."
Hướng Triều Dương tiễn Mạt Mạt ra cửa. Thấy anh vẫn đi theo mình, Mạt Mạt nói, "Không cần tiễn đâu, em tự về được."
"Anh muốn ở bên em lâu thêm chút nữa, tiễn em đến tận cửa nhà rồi anh về."
Mạt Mạt cạn lời.
Hướng Triều Dương thỉnh thoảng liếc nhìn bàn tay Mạt Mạt, rồi ngước lên nhìn mặt trời đang treo lơ lửng trên cao. Nếu là buổi tối thì tốt biết mấy.
Mạt Mạt im lặng nhìn Hướng Triều Dương bước những bước nhỏ, chậm rãi. Cô đoán chừng, đoạn đường mười mấy phút, hai người họ có khi phải đi mất nửa tiếng.
Hai người rẽ vào con ngõ nhỏ, Mạt Mạt nhíu mày. Hướng Triều Dương cũng nhìn thấy chiếc xe bò, "Người nhà em tới rồi."
"Chắc là mấy chú bác." Mạt Mạt khẳng định.
"Chưa thấy mặt ai mà em biết là họ?"
Mạt Mạt giải thích: "Anh quên rồi à, em có viết thư nói về chuyện cái nhà. Họ thấy em sắp kết hôn nên chắc chắn chưa từ bỏ ý định, muốn đến chỗ em lấy chìa khóa."
Mặt Hướng Triều Dương lạnh tanh, "Để anh ra mặt giải quyết."
"Đương nhiên là anh phải giải quyết rồi, đây là do cái nhà của anh mà ra chuyện."
Vừa bước chân vào sân, Thanh Xuyên đã chạy ra đón, "Chị ơi, cả nhà bác Hai tới."
"Chị biết rồi."
Mạt Mạt và Hướng Triều Dương bước vào nhà. Hai anh em sinh đôi nhìn chằm chằm Liên Ái Quốc và Mẫn Hoa, chỉ có Liên Thu Hoa là ngồi im thin thít.
Liên Ái Quốc trừng mắt, giận dữ chỉ vào hai đứa trẻ song sinh, "Chúng ta là người thân thích, mà hai cái thằng nhãi ranh này cứ nhìn chúng ta như thể sợ bị cướp ấy, chẳng coi ai ra gì cả!"
Thanh Nghĩa bĩu môi, "Bác Hai à, bác cũng là người lớn đấy, bác làm gương không tốt thì trách ai học theo?"
Thanh Nhân tiếp lời, "Đúng đó, bác Hai. Chị con về rồi, bác nói xem, cả nhà bác vừa nãy muốn vào phòng chị con làm gì?"
Thanh Xuyên kéo tay Mạt Mạt, kể tội: "Chị ơi, con nói với bác Hai là chị không có nhà, mà cả nhà bác ấy cứ nhất quyết không tin, đòi xông vào bằng được."
Mạt Mạt hiểu rõ trong lòng, bọn họ đến để đòi chìa khóa. "Bác Hai à, chưa bàn đến chuyện chìa khóa vội, bác có nên hỏi chủ nhân của căn nhà, xem anh ấy có biết nhà mình sắp đổi chủ không đã? Hôm nay vừa hay chủ nhà có ở đây, bác hỏi anh ấy xem, rốt cuộc là có chuyện gì với cái nhà này?"
Liên Ái Quốc chú ý đến Hướng Triều Dương, có chút ngớ người, "Cô nói cái nhà này là của nó?"
"Con bé này đừng có láo, cái sân to thế này sao lại là của nó được, nó nghèo rớt mồng tơi ra kia mà. Chắc là của ông Hướng (chủ nhiệm) ấy chứ."
Mạt Mạt cạn lời, Hướng Triều Dương mà nghèo á? Anh mà nghèo thì chắc chẳng ai giàu được mất. Chẳng hiểu thím Hai đánh giá Hướng Triều Dương nghèo dựa trên tiêu chí gì nữa.
Liên Ái Quốc nghĩ ngợi, chắc không phải thế đâu, anh trai hắn hồi trước về còn không mua nổi nhà nữa là. Dù sao hắn cũng không tin cái nhà này là của Hướng Triều Dương, "Con bé này, tao không thèm nói nhiều với mày, chìa khóa đâu?"
Mạt Mạt dứt khoát đáp, "Không có."
Liên Thu Hoa cứ dán mắt vào người Hướng Triều Dương, rồi lại nhìn Liên Mạt Mạt, "Mạt Mạt, mày giữ chìa khóa làm gì? Lần trước tao còn thấy mày với nó cùng nhau đi ra từ trong sân kia mà. Hay là làm cái chuyện gì ám muội rồi hả?"
Mặt Mạt Mạt lạnh tanh, "Liên Thu Hoa, nếu không quản được cái miệng của mình thì để tôi giúp cho. Đừng có làm chuyện xấu xa rồi lại dùng cái tâm địa dơ bẩn đó để suy bụng ta ra bụng người. Tôi giới thiệu cho cô biết nhé, đây là Hướng Triều Dương, đồng nghiệp của anh trai tôi, nhờ tôi đến quét dọn nhà hộ thôi. À mà, anh ấy còn một thân phận nữa, là anh trai cùng mẹ khác cha của Hướng Hoa."
Ánh mắt Hướng Triều Dương sắc như dao cau, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, "Cái nhà này là của ông ngoại tôi, họ Trang chứ không phải họ Hướng. Về nói lại với Hướng Húc Đông, chiều nay tôi sẽ qua tìm hắn, xem hắn có còn muốn giữ cái mặt già này không mà dám tơ tưởng đến cái nhà."
Hướng Triều Dương lại sắc bén nhìn Liên Thu Hoa, "Tội vu khống người khác, cô đi theo tôi một chuyến đến đồn công an."
Liên Thu Hoa sợ tái mặt, hốt hoảng trốn sau lưng Liên Ái Quốc, tay run lẩy bẩy, "Tôi không đi!"
Liên Ái Quốc nghe đến đồn công an, bản năng kinh hãi. Trong ý thức của ông, cứ vào đồn công an là có vấn đề, là sắp bị phán tội đến nơi rồi. Chân ông cũng mềm nhũn ra, "Đồng chí, tôi có nói gì đâu, không phải tôi nói mà!"
Liên Ái Quốc lảng sang một bên, Liên Thu Hoa không dám tin nhìn bố mình. Mẫn Hoa cũng không dám đến gần con gái, lùi lại một bước, ý là muốn phủi sạch quan hệ.
Đáy mắt Mạt Mạt tràn đầy vẻ châm biếm. Sự ích kỷ trong gia đình chú Hai được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Liên Thu Hoa hận chết bố mẹ mình, cắn môi, "Tôi có nói gì đâu, thật sự tôi có nói gì đâu."
Hướng Triều Dương mặt không cảm xúc, "Cô không nhận cũng vô dụng thôi, trong nhà này đâu chỉ có mình tôi nghe thấy."
Đầu óc Liên Thu Hoa đột nhiên nhanh nhạy hẳn lên, dường như đã hiểu ra ý của Hướng Triều Dương. Cô nhìn Mạt Mạt, "Mạt Mạt à, tại tôi lỡ lời, cô tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa đâu, coi như tôi van cô. Tôi sắp cưới rồi, tôi không thể vào đồn công an được."
Mạt Mạt biết Hướng Triều Dương đang dọa Liên Thu Hoa, chẳng qua là bắt nạt cô ta không hiểu chuyện thôi.
Thấy Mạt Mạt không có ý kiến gì, Liên Thu Hoa cắn răng, tự tát vào miệng mình, "Đáng đời cái miệng tiện, đáng đời cái miệng tiện này!"
Liên Thu Hoa ra tay không hề nương nhẹ. Mạt Mạt vẫn im lặng, Liên Thu Hoa không dám dừng lại, cho đến khi mặt sưng vù lên, Mạt Mạt mới từ tốn mở miệng, "Liên Thu Hoa, còn có lần sau nữa thì không đơn giản như hôm nay đâu."
Trong đáy mắt Liên Thu Hoa thoáng hiện lên tia oán hận, cô ta ôm mặt, "Tôi biết rồi, tôi biết rồi."
Mạt Mạt chẳng thèm quan tâm Liên Thu Hoa có hận mình hay không, coi như không nhìn thấy. Cả nhà Liên Ái Quốc lủi thủi ra về.
Hướng Triều Dương nói, "Đứng lại."
Chân Liên Ái Quốc run lẩy bẩy, "Lại, lại làm sao nữa?"
"Đừng quên, mang lời của tôi đến cho Hướng Húc Đông."
Liên Ái Quốc kinh hồn bạt vía, "Chúng tôi nhất định mang đến, nhất định mang đến."
Cả nhà Liên Ái Quốc đi rồi, Hướng Triều Dương mới thu lại vẻ lạnh lùng. Hai anh em song sinh chạy lại, mắt long lanh, vẻ sùng bái hiện rõ.
Thanh Nghĩa xúc động nói: "Anh Triều Dương, anh giỏi quá! Sau này nếu bố mà còn phản đối anh với chị, bọn con nhất định đứng về phía anh."
Thanh Nhân cũng gật đầu, "Bọn con ủng hộ anh!"
Mạt Mạt: "..."
(Hết chương)