Hướng Triều Lộ kéo tay Mạt Mạt vào sân, tươi cười rạng rỡ: "Cô là Hướng Triều Lộ, chị của Triều Dương. Cứ gọi cô là chị Hướng cũng được. Cô gọi cháu là Mạt Mạt nhé?"
Mạt Mạt gật đầu, đáp: "Dạ, được ạ."
Hướng Triều Lộ cảm kích nói: "Cô nghe Triều Dương kể, toàn cháu giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, vất vả cháu rồi."
"Dạ không vất vả đâu ạ, cô khách sáo quá." Mạt Mạt ngại ngùng đáp.
"Nhà cửa giờ hơi bừa bộn, cháu đừng chê cười nhé. Đáng lẽ cô phải đến từ sáng hôm qua, nhưng tàu bị trục trặc nên trễ mất một ngày, đến tận sáng nay mới tới được. Theo kế hoạch thì hôm qua phải dọn xong xuôi, hôm nay còn thong thả mời cháu đến chơi, ai ngờ giờ mọi thứ dồn hết cả vào."
Phản ứng đầu tiên của Mạt Mạt là, vậy là Hướng Triều Dương đã về từ sáng hôm qua rồi, sao anh ấy không đi tìm mình?
Hướng Triều Lộ tinh ý nhận ra suy nghĩ của Mạt Mạt, giọng điệu có chút trêu chọc: "Triều Dương chỉ được nghỉ phép một ngày, tranh thủ xin nghỉ hôm nay thôi. Cô là chị gái, sau này còn phải nhờ vả em dâu tương lai nhiều đấy."
Mặt Mạt Mạt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như rót mật, nụ cười trên môi không sao giấu được, giọng nói cũng cao hơn vài phần: "Để cháu giúp cô dọn dẹp nhà cửa cho ạ!"
Hướng Triều Lộ là người từng trải, nhìn thấu tâm tư của Mạt Mạt. Thảo nào Triều Dương chắc mẩm như vậy, hóa ra cô bé này cũng đã động lòng với em trai mình rồi. Triều Lộ mừng thầm, cuối cùng thì em trai mình cũng có thể yên bề gia thất.
"Cô dọn dẹp gần xong hết rồi, không cần cháu giúp đâu. Cháu giúp cô trông mấy đứa nhỏ trong sân là được."
Hướng Triều Dương tay xách nách mang đồ đạc cuối cùng bước vào nhà, kéo tay Mạt Mạt: "Nghe lời chị đi, không cần em giúp gì đâu."
Hướng Triều Lộ nháy mắt ra hiệu cho em trai, rồi kéo Tô Khởi Hàng đang hóng chuyện vào phòng ngủ, để lại Mạt Mạt và Hướng Triều Dương trong phòng khách.
Hướng Triều Dương rót cho Mạt Mạt một cốc nước: "Khát nước không? Uống đi em."
Mạt Mạt đón lấy, nhấp một ngụm, rồi hỏi: "Anh lại phải đi chuyến đêm hả?"
"Ừ, mai phải dậy sớm về đơn vị."
Mạt Mạt bị đôi mắt của Hướng Triều Dương nhìn chằm chằm đến mức bối rối, đặt ly nước xuống, nói: "Em ra trông bọn trẻ."
Hướng Triều Dương vất vả lắm mới gặp được người, sao có thể để Mạt Mạt đi dễ dàng như vậy, anh nắm lấy tay phải của cô. Anh đã muốn làm thế này từ lần trước rồi.
Mạt Mạt giật tay ra mấy lần không được, trừng mắt nhìn Hướng Triều Dương, giọng hờn dỗi: "Buông tay ra!"
Nhưng trong mắt Hướng Triều Dương, Mạt Mạt chẳng hề dữ dằn chút nào, ngược lại càng có vẻ như đang làm nũng. Lòng bàn tay Hướng Triều Dương như có dòng điện chạy qua, đánh thẳng vào trái tim, anh càng nắm tay cô chặt hơn.
Mạt Mạt sợ bọn trẻ nhìn thấy, cảnh cáo Hướng Triều Dương: "Đồng chí Hướng, anh đang giở trò lưu manh đấy!"
"Không yêu đương mà không có ý định kết hôn mới là lưu manh. Anh nắm tay vợ tương lai của anh thì tính là lưu manh kiểu gì?"
"Anh mặt dày quá đấy, chúng ta còn chưa yêu đương gì đâu, sao đã thành vợ rồi?"
"Vậy là em đồng ý yêu đương với anh rồi hả?"
Mạt Mạt biết ngay là Hướng Triều Dương đào hố chờ mình nhảy vào mà! Cô không hề ngượng ngùng, nhướng mày nói: "Đồng ý chứ sao, chỉ cần anh thu phục được ba em, ba em đồng ý gả em cho anh thì em sẽ yêu đương với anh."
Ánh mắt Hướng Triều Dương ngập tràn niềm vui: "Nhớ lời đấy nhé!"
"Đương nhiên, em là người giữ lời."
Hướng Triều Dương có được lời đảm bảo của Mạt Mạt, trong lòng tự tin hơn hẳn. Bắt được Mạt Mạt rồi, những người khác sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Mạt Mạt giơ tay lên: "Giờ thì nên buông em ra rồi đấy!"
Hướng Triều Dương kéo Mạt Mạt ngồi xuống: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Biểu cảm của Hướng Triều Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, lòng Mạt Mạt cũng căng thẳng theo: "Anh nói đi."
Hai người ngồi trên bậc thềm, Hướng Triều Dương liếc mắt vào trong nhà rồi nói: "Chị gái anh bị anh rể đưa về Dương Thành. Chị ấy sẽ ở đây, chờ tin tức của anh rể. Ý của anh là em hiểu chứ?"
Mạt Mạt đương nhiên hiểu, chính vì quá hiểu, Mạt Mạt mới hiểu ra vì sao kiếp trước Hướng Triều Dương bị từ hôn, căn nguyên là ở anh rể anh, để rồi dẫn đến những chuyện sau này.
Sắc mặt Mạt Mạt trở nên khó coi, Hướng Triều Dương khẽ nắm tay cô, an ủi: "Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi."
Mạt Mạt hít sâu một hơi. Cô không lo lắng cho Hướng Triều Dương, kiếp trước anh vẫn ổn mà. Cô lo lắng cho Hướng Triều Lộ hơn: "Vậy là anh rể anh đưa chị anh và con về Dương Thành, hy vọng anh có thể chăm sóc họ?"
Hướng Triều Dương gật đầu: "Ừ."
Mạt Mạt cau mày: "Chị anh còn có một đứa con trai nữa cơ à? Giờ thằng bé ở đâu?"
Hướng Triều Dương không giấu giếm: "Thằng bé đang ở Mông Nam, một vùng đất xa xôi, làm việc ở công trường xây dựng cơ bản."
Mạt Mạt rất khâm phục anh rể của Hướng Triều Dương, đúng là một nhân vật. Gã này đã sắp xếp ổn thỏa hết cho vợ con rồi. Cô nhìn Hướng Triều Dương, đây cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Cô vô cớ tin tưởng rằng Hướng Triều Dương sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa. Có Hướng Triều Dương ở đây, cô không cần phải lo lắng nhiều.
Hướng Triều Dương từ nãy giờ vẫn luôn quan sát Mạt Mạt. Anh biết cô bé này nhất định sẽ đoán ra mọi chuyện, nhưng cô không hề có ý định rời xa anh, ngược lại còn quan tâm đến người nhà của anh. Lòng anh cảm thấy ấm áp, đây mới chính là cô gái mà anh coi trọng.
"Khụ khụ..." Tiếng ho khan vang lên, khiến Mạt Mạt giật mình, vội vàng rút tay về, ngó nghiêng xung quanh, có chút ý tứ che mắt trộm chuông.
Hướng Triều Dương bật cười thành tiếng, đổi lấy cái lườm nguýt của Mạt Mạt. Anh mới im lặng, nhìn Tô Khởi Hàng đang dáo dác ngó nghiêng: "Có chuyện gì?"
Tô Khởi Hàng búng búng mấy tờ tiền trong tay: "Sắp đến trưa rồi, trong nhà ngoài hai trăm cân lương thực mang đến thì chẳng có gì cả. Mẹ bảo chúng cháu đi mua chút đồ ăn về nấu cơm trưa."
Mạt Mạt nhíu mày: "Giờ đã là đầu tháng rồi, cửa hàng thực phẩm phụ không có nhiều đồ lắm đâu. Đâu phải cứ có phiếu là mua được đâu. Nhà em còn một ít đồ ăn, em về lấy một chuyến. Triều Dương, anh với Khởi Hàng cũng ra cửa hàng thực phẩm phụ xem sao, có gì thì cố mua về."
Hướng Triều Dương không hề nghĩ ngợi mà từ chối: "Nhà em sáu miệng ăn cũng đâu dễ dàng gì. Thật sự không được thì anh ra quán cơm quốc doanh mua chút đồ ăn về."
"Sao có thể ăn quán cơm quốc doanh mãi được, tốn bao nhiêu tiền với phiếu gạo. Việc này cứ quyết định thế đi, em về trước đây."
Nói rồi Mạt Mạt đứng dậy đi. Chưa đi được hai bước, cô bé Tô Vũ đã chặn đường Mạt Mạt: "Dì Mạt Mạt ơi, dì đi đâu đấy ạ?"
"Dì về nhà một chuyến, lấy một vài thứ."
"Cháu cũng muốn đi, có được không ạ?" Cô bé nhìn Mạt Mạt với ánh mắt khát khao, như thể Mạt Mạt không đồng ý là bé sẽ khóc ngay lập tức.
Hướng Triều Dương nói: "Cho bé đi cùng đi em, vừa hay còn có người giúp em xách đồ."
Mạt Mạt nghĩ hai nhà cũng không xa, liền nắm tay cô bé: "Đi thôi!"
Cô bé không nhúc nhích, chỉ vào Tô Khởi Thăng: "Anh Ba cũng muốn đi."
Mặt Tô Khởi Thăng vẫn luôn lạnh tanh, nhưng ánh mắt đã bán đứng cậu bé. Tính tình này đúng là biệt nữu. Mạt Mạt vẫy tay: "Đi cùng đi."
Tô Khởi Thăng gật đầu: "Vâng ạ."
Mạt Mạt dẫn theo hai đứa trẻ, đi có chút chậm. Bình thường mười lăm phút là đến nơi, giờ phải mất hai mươi phút. Vừa dẫn hai nhóc tỳ vào đến nhà, mắt hai đứa đã không đủ nhìn.
Thanh Xuyên nghe thấy tiếng động liền chạy ra, mím môi, cảnh giác nhìn Tô Vũ và Tô Khởi Thăng. Mạt Mạt giới thiệu: "Đây là em trai chị, Liên Thanh Xuyên. Thanh Xuyên, đây là Tô Khởi Thăng và Tô Vũ, cháu ngoại của chú Hướng Triều Dương đến giúp chị lấy đồ. Em giúp chị tiếp đãi khách nhé."
Thanh Xuyên ra dáng chủ nhà: "Em sẽ chăm sóc khách thật tốt ạ."
Mạt Mạt để Thanh Xuyên ở lại, đi vào bếp đóng cửa cẩn thận. Cô không định lấy đồ từ trong nhà, mà tính toán lấy đồ từ không gian. Cô dùng bình thủy tinh đựng một cân dầu nành, hai cân thịt khô, hai cân thịt ba chỉ, một gói kẹo nhỏ, hai cân dương xỉ, hai cân rau dại. Còn những thứ khác, cô không dám lấy.
Cảm ơn: Đình Đình 2192, Thái Nguyên Bảo, Dương Nhi thích ăn thảo đã ủng hộ!