Khâu bà nội ngồi cạnh Mạt Mạt, nắm lấy tay cô, giới thiệu: "Đây là con trai út của ta, Khâu Văn Trạch. Còn đây là ông nhà tôi, Khâu Như Tự."
Rồi bà quay sang giới thiệu Mạt Mạt: "Đây là Mạt Mạt mà tôi với Ngọc Linh hay nhắc đến đấy. Hai mẹ con tôi có nói quá đâu, có phải là xinh xắn, ngoan ngoãn không?"
Ông Khâu cười hiền gật đầu, Khâu Văn Trạch cũng tỏ vẻ tán đồng.
Mạt Mạt vừa nãy ngại ngùng chỉ dám liếc nhìn, giờ nhân lúc giới thiệu mới dám quan sát kỹ hơn. Quả nhiên, ông Khâu không chỉ có cái tên nho nhã mà người cũng vậy, toát lên vẻ học thức, khiến người ta có cảm giác như một vị học giả.
Ông Khâu tủm tỉm cười hỏi Mạt Mạt: "Cô bé cứ để ý ông mãi, nhìn ra được điều gì không?"
Mạt Mạt bị bắt gặp không hề bối rối, đáp: "Cháu thấy ông Khâu giống một học giả ạ."
Ông Khâu thấy thú vị: "Lời này nói thế nào?"
"Bởi vì đôi mắt của ông Khâu chứa đựng quá nhiều sự thấu hiểu nhân sinh, nên mới có thể bao dung và rộng lượng đến vậy ạ."
Ông Khâu ha ha cười lớn: "Cô bé này có ý tứ đấy."
Khâu bà nội đi theo ông Khâu cả đời, trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng đâu có được như cô bé này nói, đã nếm trải trăm vị cuộc đời.
Trương Ngọc Linh mang thịt vào bếp xong, ngồi xuống bên cạnh chồng: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Khâu bà nội định mở miệng thì ông Khâu đã nhanh miệng hơn, hỏi Mạt Mạt: "Con bé này có con mắt nhìn người không tệ, thử xem chú của cháu đi, từ trên người chú, cháu nhìn ra được gì?"
Trương Ngọc Linh biết rõ tính công công, ông lại muốn thử người rồi đây. Cô định nói sang chuyện khác, nhưng Khâu Văn Trạch đã giữ tay vợ lại, khẽ lắc đầu. Anh cũng muốn xem sao.
Mạt Mạt cảm giác ông Khâu tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười chưa chạm tới đáy mắt. Cô khiêm tốn cười nói: "Ông Khâu khen cháu quá lời rồi ạ. Vừa nãy cháu chỉ nói bừa thôi, chứ bảo cháu xem người thật thì cháu chịu. Cháu còn bé, đâu có nhiều kinh nghiệm sống đến vậy."
Lúc này, nụ cười của ông Khâu trở nên chân thành hơn hẳn. Ông coi trọng không chỉ sự thông minh, mà còn cả cách cư xử biết tiến thoái. Dù có thông minh đến đâu, nhưng lỗ mãng, hấp tấp, chỉ tổ mang họa vào nhà.
Cô bé này có sự thông minh và thấu đáo không phù hợp với lứa tuổi, đã hiếm có rồi, nhưng cái khó nhất là biết khi nào nên lùi lại. Ông hài lòng gật đầu: "Ha ha, cô bé không tệ, không tệ."
Khâu Văn Trạch cũng cười. Trương Ngọc Linh biết, Mạt Mạt đã qua được cửa ải này.
Nhưng Mạt Mạt thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, không hiểu vì sao ông Khâu lại thử cô. Cuối cùng cô quy kết, loại người gia giáo này làm gì cũng cẩn thận, sợ bị người ta bắt thóp.
Khâu Văn Trạch hỏi: "Cháu định thi đại học đấy à? Chú nghe nói cháu muốn thi y?"
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng, cháu định như vậy."
Khâu Văn Trạch nói: "Tiếc thật, với sự thông minh của cháu, nên học ngành khác mới phải, có thể làm được nhiều việc lớn."
Mạt Mạt giật giật khóe miệng. Cô thông minh thì có thông minh, nhưng cô biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng.
Ông Khâu trừng mắt liếc con trai một cái: "Nghĩ ngợi cái gì thế? Con gái cả đời bình an, giản dị mới là phúc khí. Ông thấy làm bác sĩ là tốt nhất rồi."
Khâu Văn Trạch cười gượng: "Con lỡ lời."
Khâu bà nội cười mắng: "Ông nhà tôi nói đúng đấy, con gái cứ bình bình đạm đạm mới là phúc."
Khâu Văn Trạch giơ tay lên: "Con chỉ nói sai một câu thôi mà, sao lại vây công con thế này?"
Mọi người đang nói chuyện thì cánh cửa mở ra, một đám nhóc tì ồn ào kéo vào, đứng thành hàng. Mạt Mạt đếm được năm đứa.
Khâu bà nội trừng mắt nhìn đám da khỉ nhà mình: "Mau đi thay quần áo đi, mới có tí xíu mà đã làm bẩn hết cả người rồi."
Đám nhóc nháo nhào chạy đi, lát sau quay lại, đứa nào đứa nấy đều sạch sẽ, tươm tất.
Trương Ngọc Linh ôm lấy con út, lần lượt giới thiệu: "Khâu Lễ là anh cả, năm nay mười tuổi. Lão nhị, lão tam, lão tứ, Khâu Nghĩa, Khâu Liêm, Khâu Trì, là sinh ba, năm nay chín tuổi. Còn bé con trong lòng mẹ là út, Khâu Hiếu, năm tuổi."
Mạt Mạt kinh ngạc. Thời đại này mà sinh được sinh ba thì chẳng khác nào bước qua quỷ môn quan. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy sinh ba đấy.
Trương Ngọc Linh cười: "Sợ rồi hả? Ha ha, lúc mới sinh ra cũng giật mình đấy chứ."
Trương Ngọc Linh gọi mấy đứa con trai: "Lại đây, đây là chị Mạt Mạt, hôm nay gặp người lớn thế nào mà cứ ỉu xìu thế kia, gọi người đi!"
Khâu Lễ lớn nhất, dẫn đầu gọi: "Chào chị Mạt Mạt ạ."
Theo sau, bốn đứa em đồng thanh kêu: "Chào chị Mạt Mạt ạ."
Mạt Mạt hơi ngại ngùng, vội đáp lời: "Chào các em."
Mọi người lại trò chuyện một hồi, cảm giác xa lạ tan biến. Năm đứa nhóc vây quanh Mạt Mạt. Trong nhà không có chị gái, em gái, giờ có một cô gái lạ đến chơi, nên đứa nào cũng tò mò, hỏi hết câu này đến câu khác, khiến Mạt Mạt có chút luống cuống tay chân.
Khâu Văn Trạch dù đang nghỉ phép, nhưng vẫn có một đống công việc. Anh có thể ngồi nói chuyện với Mạt Mạt được hai tiếng đồng hồ, đã là rất khó khăn rồi.
Khâu bà nội và Trương Ngọc Linh đi chuẩn bị cơm trưa, nhất định giữ Mạt Mạt ở lại ăn cơm. Mạt Mạt từ chối không được, đành gật đầu.
Năm đứa nhóc vây quanh cô, đứa thì ghé tai nói câu này, đứa thì nói câu kia, ồn ào khiến Mạt Mạt đau cả màng tai. Cô vội kêu dừng lại: "Mấy đứa hỏi cùng lúc thế này, chị biết trả lời ai bây giờ? Thế này đi, các em hỏi từng chuyện một, bắt đầu từ anh cả nhé?"
Khâu Lễ hỏi trước: "Chị Mạt Mạt ơi, em trai nhà chị mấy tuổi rồi ạ?"
"Tám tuổi, tiếp theo nào."
Ba đứa sinh ba thì thầm một hồi, rồi đồng thanh hỏi: "Chị Mạt Mạt ơi, chị có người yêu chưa ạ?"
Mạt Mạt suýt cắn phải đầu lưỡi: "Các em còn bé tí, sao đã biết người yêu là gì?"
Sinh đôi tranh nhau nói: "Vừa nãy bọn em đi chơi, nghe bác Vương chủ nhiệm nói đấy ạ."
"Chị Mạt Mạt, chị có hay không ạ?"
Mạt Mạt lập tức nghĩ đến Hướng Triều Dương. Sao cô lại nghĩ đến anh ta chứ? Cô không cần nghĩ đến anh ta.
Hướng Triều Dương từ sau khi gửi đến một lá thư, thì không còn tin tức gì nữa. Đã bao lâu rồi chứ? Dù là gửi thư qua bưu điện đến thủ đô thì cũng phải đến nơi rồi chứ? Còn nói thích cô, căn bản là không để cô ở trong lòng. Cô dứt khoát trả lời: "Không có."
Trương Ngọc Linh bưng thức ăn ra hỏi: "Cái gì không có?"
Mấy đứa nhóc thấy món thịt kho tàu, quay đầu nhìn xem mọi người đang hỏi gì. Mạt Mạt lắp bắp: "Không, không có gì ạ."
Trương Ngọc Linh gõ vào tay con út: "Không được ăn vụng, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm hết đi."
Đám nhóc vội vàng đi rửa tay. Mạt Mạt vỗ vỗ mặt, trong lòng thầm hừ hừ. Đợi đến khi gặp lại Hướng Triều Dương, nhất định sẽ trả lại đồng hồ cho anh ta.
Bữa trưa rất thịnh soạn. Khâu gia đã bỏ không ít công sức. Mạt Mạt mang đến thịt và thịt thỏ cũng đều được bày lên bàn. Khâu bà nội mời: "Cứ coi như ở nhà mình, đừng khách sáo, muốn ăn gì thì tự gắp nhé."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng ạ, Khâu bà nội."
Một bữa cơm lại kéo Mạt Mạt và Khâu gia xích lại gần nhau hơn. Sau khi ăn xong, Mạt Mạt chủ động giúp đỡ dọn dẹp bát đũa, định rửa bát thì Khâu bà nội không cho: "Lần đầu đến chơi, sao có thể để cháu động tay động chân được. Mau đi ngồi nghỉ đi."
Mạt Mạt bị đuổi ra ngoài, cùng ông Khâu nói chuyện thêm một lúc. Đợi đến khi Khâu bà nội ra, cô đứng dậy cáo từ.
"Chào ông Khâu, bà Khâu, chú Khâu, dì Trương, hôm nay cháu làm phiền mọi người rồi ạ."
Ông Khâu nói: "Không phiền gì cả, sau này thường xuyên đến chơi nhé."
Trương Ngọc Linh xách một túi đồ đưa cho Mạt Mạt: "Cái này mang về cho Thanh Nhân mấy đứa ăn thử cho biết. Đúng rồi, còn có mấy tờ phiếu trứng gà này nữa, cầm lấy đi."
Mạt Mạt vội xua tay: "Cháu không thể nhận ạ. Cháu đến làm khách, chứ có phải đến cướp đâu."