"Cháu tôi ơi!" Liên nãi nãi nắm chặt tay cháu đích tôn, bao nhiêu năm rồi bà chưa được gặp lại thằng bé. Lúc nhỏ, Thanh Bách là do một tay bà chăm bẵm. Hôm nay gặp lại, bà mừng đến rơi nước mắt.

Liên Thanh Bách cũng đỏ hoe mắt. Mạt Mạt không thể nào hiểu được thứ tình cảm ấy, vì cô bé sinh ra chưa bao lâu đã theo cha mẹ đi rồi.

Hai anh em song sinh hoàn toàn bị bơ đẹp, nhưng cả hai cũng chẳng để ý, đúng là vô tư hết chỗ nói!

Liên Ái Quốc nghe anh trai và bố nói chuyện, càng nghe mắt càng đỏ. Anh ta ghen tị ra mặt. Quả nhiên, sống ở thành phố vẫn sướng hơn. Tìm vợ cũng phải tìm người làm văn hóa ở thành phố. Nếu hai vợ chồng đều có việc làm, một năm tích góp được bao nhiêu tiền cơ chứ?

Liên Ái Quốc càng quyết tâm bám lấy anh trai. Sau này, liệu thằng con út có được làm việc ở thành phố hay không, có cưới được con gái thành phố hay không, tất cả đều trông chờ vào anh cả.

Đáng tiếc, Liên Quốc Trung chẳng màng đến sự nịnh nọt của Liên Ái Quốc. Liên Kiến Thiết lúc này cũng không bênh con út, vì ông biết, thằng cả tính khí ngang bướng lắm!

Ông mà xen vào nói giúp, không chừng thằng cả lại giận dỗi, quan hệ lại đóng băng thì gay go. Ông còn trông chờ nó giúp đỡ thằng út một chút!

Liên Kiến Thiết tính toán rất rõ. Gia tộc hưng thịnh là nhờ thằng cả. Tuy giờ nó giận thằng út, nhưng chỉ cần ông còn sống, thằng cả dù bướng bỉnh nhưng vẫn có hiếu. Nó nhất định sẽ giúp đỡ thằng em thôi.

Mạt Mạt chứng kiến hết những hành động của ba người. Ông nội thật khôn khéo, nếu không khôn khéo, sao có thể giữ được cả gia đình? Mạt Mạt từ tận đáy lòng vẫn rất bội phục ông nội.

Liên Quốc Trung nói hết những gì cần nói. Thời gian không còn sớm, anh nói: "Ba, con định lên núi xem có săn được con gà rừng nào không, để còn làm tiệc đính hôn. Buổi chiều hai giờ chúng ta lại đi nhé?"

"Ừ, cứ vậy đi."

Liên nãi nãi vội nói: "Không có cũng không sao, trưa nhất định phải về ăn cơm đấy!"

Liên Quốc Trung cười: "Mẹ, con mang theo lương khô rồi. Lên núi một chuyến đâu phải dễ, trưa con không về đâu."

"Vậy đợi lát nữa, mẹ luộc cho các con mấy quả trứng gà mang đi."

"Mẹ, thôi ạ, chúng con đi trước."

Liên Quốc Trung dẫn các con trai ra khỏi sân. Liên Ái Quốc và Liên Sơn vội chạy theo: "Anh cả, em đi cùng anh!"

Liên Quốc Trung nhìn hai người một lượt. Có người giúp việc không công, dại gì không dùng. Anh không nói gì, coi như đồng ý.

Đi được một đoạn, Liên Quốc Trung mới cảm thấy không ổn: "Khuê nữ, sao con lại đi theo?"

"Con đi cùng mọi người từ đầu mà ba, giờ ba mới phát hiện ra ạ?"

Liên Quốc Trung đúng là giờ mới biết: "Về nhanh đi, trên núi không phải chỗ đùa đâu."

Mạt Mạt vội vàng đảm bảo: "Con tuyệt đối không gây phiền phức. Với lại, ba xem, sắp đến chân núi rồi, ba để con tự về ba yên tâm ạ?"

Liên Quốc Trung quả thật không yên tâm. Sai hai anh em song sinh đưa về, không khéo chúng nó ngoài miệng đồng ý, sau đó lại lẽo đẽo theo sau thì mệt.

"Đi theo sát ba, không được chạy lung tung."

Mạt Mạt đáp: "Con tuyệt đối nghe lời."

Liên Quốc Trung lườm cô: "Cái miệng con quỷ!"

Núi ở Tiểu Hà thôn không phải là mấy ngọn đồi thấp bé, mà là núi thật sự. Sau một trận mưa xuân, cây cối trên núi đã đâm chồi nảy lộc, rau dại cũng nhú lên đầy mặt đất, khiến hai anh em song sinh vô cùng phấn khích.

Liên Quốc Trung là một tay săn bắn cừ khôi. Ngày xưa, anh học được vài ngón nghề từ ông của Điền Tình, sau này cũng không bỏ. Dù nhiều năm không dùng đến, nhưng vừa vào rừng là anh tìm lại được cảm giác ngay.

Anh chỉ huy các con trai đào hố bẫy, giăng bẫy, sau đó dẫn mọi người đi sâu hơn vào trong rừng.

Mạt Mạt đã từng đến ngọn núi này rồi. Ánh mắt cô không kìm được mà liếc về phía triền núi nơi cô từng ngã xuống. Trong lòng cô không khỏi suy đoán, cái triền núi kia rốt cuộc có điều gì kỳ lạ?

Mạt Mạt không đi tìm tòi nghiên cứu, vì cô không dám đánh cược.

Liên Thanh Nghĩa gọi: "Chị, chị nghĩ gì thế, nhanh lên!"

Mạt Mạt vội chạy tới: "À, tới đây."

Liên Quốc Trung săn bắn rất giỏi, tài bắn cung của anh rất cừ. Dù không thể nói bách phát bách trúng, nhưng cũng phải được năm tên trúng hai. Chẳng mấy chốc, hai anh em song sinh đã có trong tay ba con thỏ rừng và một con gà rừng.

Trong lúc mọi người đang tập trung vào việc săn bắn, Mạt Mạt tìm được hai ổ gà rừng, nhặt được mười quả trứng gà rừng. Cô thu vào không gian năm quả, để lại năm quả, lại đào một ít rau dại, thu được không ít củi khô.

Đột nhiên, phía trước gà rừng bay lên, thỏ cũng chạy trốn. Liên Quốc Trung kéo Mạt Mạt lại, giấu cô ra phía sau, cất cung đi, lấy con dao chặt củi trong tay Liên Ái Quốc, đề phòng.

Mạt Mạt căng thẳng. Không lẽ bọn họ xui xẻo đến mức gặp phải con thú lớn nào sao!

Kẻ gây rối nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người. Đó là một con lợn rừng, nặng khoảng hơn 100 cân. Liên Quốc Trung thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải lợn đực trưởng thành. Anh ra hiệu cho con trai cả, bắt lấy nó.

Liên Thanh Bách kìm nén sự phấn khích, nắm chặt gậy gỗ gật đầu. Liên Quốc Trung nói với Mạt Mạt: "Cùng các em con tránh xa chỗ này ra một chút."

Mạt Mạt biết hiện tại mình không giúp được gì, nên dẫn hai em về phía sau: "Chúng ta đi bên này."

Liên Quốc Trung đợi Mạt Mạt và các em rời đi, mới ra hiệu tấn công. Liên Thanh Bách xông lên.

Liên Ái Quốc bắt đầu tính toán trong đầu. Đây là lợn rừng đấy! Bọn họ giúp đỡ, anh cả nhất định sẽ chia cho một ít. Anh ta cùng con trai vác gậy gộc đi tới.

Mạt Mạt vô cùng căng thẳng. Đừng tưởng không phải lợn đực trưởng thành mà coi thường, lúc nó nổi điên lên, húc chết người như chơi.

Liên Thanh Bách dồn hết sức lực, vung gậy đánh mạnh vào đầu con lợn. Liên Quốc Trung chớp thời cơ, chém một nhát dao vào cổ nó. Lợn rừng nổi điên, húc loạn xạ, dao văng ra.

Lợn rừng lao về phía trước. Liên Ái Quốc vốn nhát gan, sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Con lợn hình như đã nhắm trúng Liên Ái Quốc, anh ta theo bản năng chạy về phía có nhiều người, lại vô tình dẫn con lợn đến chỗ Mạt Mạt và các em.

Liên Quốc Trung hét lớn: "Tản ra, mau tản ra!"

Hai anh em song sinh nhanh nhẹn hơn, kéo Mạt Mạt chạy. Liên Ái Quốc nhảy lên một gốc cây cổ thụ. Lợn rừng mất mục tiêu, lao thẳng về phía ba chị em.

Liên Quốc Trung cuống cuồng chạy đến: "Ba đứa bay tản ra, tản ra hết cho tao, đừng chạy cùng nhau!"

Ba chị em lập tức tản ra. Liên Quốc Trung cứ tưởng con lợn sẽ mất phương hướng, quay đầu lại, không ngờ nó lại đuổi theo Mạt Mạt. Anh sợ đến hồn bay phách lạc.

Hai anh em song sinh cũng thấy vậy, vội vàng quay lại đuổi theo con lợn.

Mạt Mạt sống ở thành phố, có bao giờ đuổi nhau với lợn rừng phát điên đâu. Cô muốn dùng không gian nuốt nó, nhưng không được, có quá nhiều người nhìn. Cho dù không ai chú ý, cô cũng không thể nào chạm vào con lợn đang nổi điên kia. Mạt Mạt giờ chỉ có thể cầu nguyện, con lợn nhanh chóng mất máu mà chết.

Hai anh em song sinh ném đá để quấy nhiễu con lợn, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của nó. Đáng tiếc, con lợn chỉ nhắm trúng Mạt Mạt.

Mạt Mạt càng chạy càng cảm thấy khung cảnh xung quanh quen mắt. Đến khi cô kịp phản ứng, thì đã đến gần mép triền núi. Chẳng phải đây là cái triền núi mà cô đã từng ngã xuống sao? Cô vội vàng dừng bước, trong lòng hoảng sợ, lùi lại phía sau.

Liên Thanh Bách hét lớn: "Mạt Mạt, Mạt Mạt, chạy đi, đừng dừng lại, chạy nhanh lên!"

Liên Quốc Trung mồ hôi nhễ nhại trên trán, trong đầu chỉ có một ý niệm, con gái không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể xảy ra chuyện. Anh gào lên: "Khuê nữ, chạy mau!"

Mạt Mạt căn bản không nghe thấy gì, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào triền núi. Đến khi cô kịp phản ứng, thì đã nhớ ra con lợn rừng ở phía sau. Con lợn sắp xông đến trước mặt rồi.

Mạt Mạt trượt chân, ngã nhào xuống triền núi, lăn lông lốc. Con lợn rừng không phanh kịp, cũng lăn theo xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play