Liên Thu Hoa vừa nhìn thấy Tùng Nhân chạy tới, mới để ý đến Liên Mạt Mạt. Đôi tay đang xách đồ khựng lại, bà ta nghĩ thầm, mình và Liên Mạt Mạt đúng là trời sinh khắc nhau, kiểu gì cũng gặp được nhau.
Hít sâu một hơi, Liên Thu Hoa tự nhủ lần này nhất định phải đưa được Hướng Tịch đi. Bà ta vờ vịt ra dáng một người mẹ hiền, tiến đến gần Hướng Tịch: "Tiểu Tịch, mụ mụ đến thăm con này."
Hướng Tịch khẽ động đậy tai, đầu không ngẩng lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt sông đang trôi, bất động, không biết đang nghĩ gì.
Mạt Mạt cảm thấy Liên Thu Hoa cố ý lờ mình đi. Cô ôm Tùng Nhân vào lòng, ánh mắt dán chặt lên người Liên Thu Hoa, xem bà ta còn định giở trò gì.
Liên Thu Hoa đặc biệt kiên nhẫn, Hướng Tịch không đáp lời, bà ta liền ngồi bên cạnh tự nói một mình, kể lể rằng bà ta nhớ Hướng Tịch như thế nào, thương con ra sao.
Cần câu của Hướng Tịch khẽ động. Cậu bé cầm cần câu lên, không vội vàng kéo cá, mà dùng cần câu đung đưa, cho đến khi con cá lờ đờ đi mới dùng sức kéo. Cách này là Hướng Tịch học được từ người trong thôn, rất hiệu quả. Sau khi cậu bé học được, ông nội mới yên tâm cho cậu tự đi câu cá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT