Mạt Mạt cùng hai em đến Bệnh viện Nhân dân Dương Thành. Nhà cách bệnh viện khoảng mười lăm phút đạp xe, hai thằng sinh đôi thay nhau chở, Mạt Mạt chỉ việc ngồi sau ôm chặt thằng út là xong.
Đến nơi, mồ hôi nhễ nhại trên mặt hai đứa, trông phờ phạc thấy rõ.
Liên Thanh Nhân vội lau qua loa rồi đón lấy Liên Thanh Xuyên từ tay Mạt Mạt, quen đường quen nẻo đi tìm chủ nhiệm Hướng.
Vì đến sớm, chủ nhiệm Hướng chưa đi làm, nhưng có bác sĩ Diêu trực ban. Bác sĩ Diêu cũng quen mặt ba chị em, xem ra cả nhà này là khách quen của bệnh viện rồi.
Bác sĩ Diêu cầm ống nghe khám bệnh, rồi ra hiệu mọi người vào phòng bệnh trước. Mạt Mạt đưa tiền cho Liên Thanh Nghĩa đi đóng viện phí. Thằng út nhà này hễ ốm là phải nằm viện, không bảy ngày thì cũng chẳng khỏi được.
Bác sĩ Diêu gần ba mươi, là học trò của chủ nhiệm Hướng, nắm rõ tình hình của Thanh Xuyên. Anh khám qua loa, rồi kiểm tra họng, nói: "Viêm amidan gây sốt cao rồi. Tiêm hạ sốt trước, lát truyền dịch hạ nhiệt sau."
Rồi bác sĩ Diêu nói thêm: "Chắc thằng bé chưa ăn gì sáng giờ hả? Tốt nhất nên cho nó ăn chút gì ấm bụng."
Mạt Mạt gật đầu: "Để em đi kiếm."
Mạt Mạt cầm cái ca ra ngoài. Liên Thanh Nhân trông Liên Thanh Xuyên. Mạt Mạt đi lấy nước ấm, gặp một cô đổ nước, xin được ít rồi pha thêm đường, mang về phòng bệnh.
Khi Mạt Mạt trở lại, y tá đã treo xong bình truyền dịch. Vừa tiêm hạ sốt xong, Thanh Xuyên tỉnh táo hơn nhiều, tay nhỏ còn lén xoa xoa mông.
Mạt Mạt đưa ca nước đường cho Thanh Xuyên: "Uống chút nước đường lót dạ đi đã, rồi ngủ một giấc. Tí chị về làm đồ ngon cho em ăn."
Liên Thanh Nhân nhìn ca nước đường, hỏi: "Chị lấy đâu ra vậy?"
Mạt Mạt đáp: "Lúc nãy đi ra gặp một cô xách phích nước nóng, em xin một ít. Cô ấy thấy em cầm ca nên cho em đấy."
Hai thằng sinh đôi ừ hữ cho qua, không để ý lắm. Liên Thanh Xuyên húp một ngụm, "Ngon quá chị ơi!"
Mạt Mạt xoa đầu em: "Ngon thì uống hết đi."
Liên Thanh Xuyên liếm môi, ngon thật, ừng ực mấy hớp là cạn. Mạt Mạt sai Liên Thanh Nghĩa đi rửa ca, dặn Liên Thanh Nhân trông em cẩn thận, rồi lấy chìa khóa xe về nhà chuẩn bị đồ ăn.
Thằng út ốm thì chẳng thiết ăn uống gì. Viêm amidan thì tốt nhất là ăn đồ lỏng, nếu không nuốt sẽ đau.
Mạt Mạt lấy gạo ra nấu cháo, nấu cháo cải trắng. Nấu một nồi to, rồi đập thêm quả trứng gà chưng thành bánh trứng.
Hai thằng sinh đôi cũng phải ăn ở bệnh viện. Mạt Mạt cắt một nửa chỗ thịt dê còn lại trong nhà, băm chung với cải trắng làm nhân, trộn bột ngô với chút bột mì để làm bánh nướng.
Mạt Mạt nướng tổng cộng mười lăm cái bánh. Cầm năm cái bánh thịt dê đi, phần này cho hai thằng sinh đôi. Mạt Mạt không nỡ ăn, lấy từ trong không gian ra một miếng bánh kem hoa quả ăn trưa. Thời này làm gì có bánh kem hoa quả, cả một thùng trong không gian chỉ có mình cô tiêu diệt được thôi, coi như tiết kiệm được chút lương thực.
Mạt Mạt lấy hộp cơm từ trong tủ, múc một hộp cháo, rồi lấy hộp cơm bánh trứng đã chưng, lại dùng giấy dai gói kỹ mấy cái bánh thịt dê. Cháo để trong nồi giữ ấm, bánh nhân thịt để trên bệ bếp, khỏi phải nấu cơm chiều nữa.
Khoảng mười giờ, Mạt Mạt đến bệnh viện. Liên Thanh Xuyên đã truyền xong, vừa đi vệ sinh về.
Mạt Mạt xách túi đồ đặt lên tủ: "Đói bụng chưa, ăn cơm thôi."
Liên Thanh Nghĩa vội vàng nhào tới: "Chị nấu món gì ngon vậy?"
Mạt Mạt lấy giấy dai ra: "Của hai đứa đây."
Mạt Mạt đưa bánh trứng cho Liên Thanh Xuyên: "Ăn bánh trứng trước đi."
Hai thằng sinh đôi dồn hết sự chú ý vào bánh nhân thịt, hai anh em ngồi bên giường bệnh nhồm nhoàm ăn, mừng rơn.
Liên Thanh Xuyên ngẩng đầu: "Chị ăn chưa?"
Mạt Mạt cười: "Chị ăn rồi, nhanh ăn đi kẻo nguội."
Vừa ăn cơm xong thì chủ nhiệm Hướng đến, cười nói: "Ăn trưa sớm vậy?"
Mạt Mạt nhường chỗ rồi giải thích: "Nấu xong thì ăn luôn, để lâu nguội mất."
Chủ nhiệm Hướng khám qua cho Thanh Xuyên rồi cười: "Thằng bé khỏe hơn những lần ốm trước nhiều đấy. Mấy lần trước ngày đầu có được thế này đâu."
Mạt Mạt mừng rỡ, chứng tỏ mấy món bồi bổ sức khỏe cho em trai của cô có hiệu quả rồi: "Chủ nhiệm, cứ thế này thì em trai cháu có khỏe lên được không ạ?"
Chủ nhiệm Hướng nói: "Không thể khỏe hoàn toàn được, nhưng sức đề kháng sẽ tốt hơn, không dễ ốm vặt nữa. Cơ thể thì vẫn yếu hơn các bạn khác."
Mạt Mạt dễ thỏa mãn lắm, thỉnh thoảng ốm vặt là được rồi. Cô thầm nghĩ, phải tìm cách bồi bổ thêm cho thằng nhóc mới được.
Chủ nhiệm Hướng không vội đi như mọi lần, mà tươi cười hỏi Mạt Mạt: "Năm nay cháu thi đại học hả?"
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ vâng."
Chủ nhiệm Hướng lại hỏi: "Bác nghe bố cháu bảo cháu muốn thi y?"
Mạt Mạt chớp mắt. Đâu phải cô muốn thi, là bố cô bắt cô thi ấy chứ. Nhưng cô vẫn gật đầu.
Chủ nhiệm Hướng nói: "Ở đâu học y cũng được cả. Viện Y Dương Thành cũng không tệ đâu, bác còn là giảng viên ở đó. Cháu có thể cân nhắc xem sao."
Đến khi chủ nhiệm Hướng đi rồi, Mạt Mạt vẫn còn ngơ ngác. Ý gì đây? Cô chẳng hiểu gì cả.
Mạt Mạt kéo Thanh Nhân lại: "Chủ nhiệm Hướng có ý với mình, muốn nhận mình làm đồ đệ hả?"
Liên Thanh Nhân lắc đầu: "Em thấy không giống. Em cứ cảm giác như bác ấy muốn chị ở lại Dương Thành ấy."
Liên Thanh Xuyên buột miệng: "Chủ nhiệm Hướng y chang mẹ nhìn chị Tuệ ấy."
Liên Thanh Nhân nghe vậy, vội gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi, chính là cái kiểu đó."
Mắt Mạt Mạt trợn tròn. Mẹ cô coi trọng Triệu Tuệ thì cô biết. Đó là con dâu cả mà mẹ cô ưng ý đó! Chủ nhiệm Hướng đây là coi trọng cô làm con dâu hả?
Mạt Mạt rùng mình. Nếu cô nhớ không nhầm, con trai của chủ nhiệm Hướng là Hướng Triều Dương thì phải? Cô với Hướng Triều Dương á??
Rồi Mạt Mạt lại nhíu mày. Không đúng. Hôm mùng một Tết gặp mặt, Hướng Triều Dương có ý muốn cô thi y mà. Mạt Mạt cảm thấy đầu óc mình rối bời.
Hai thằng sinh đôi nhìn nhau, ý nhị ra khỏi phòng bệnh. Chờ Mạt Mạt rửa xong hộp cơm, hai đứa đã quay lại.
Liên Thanh Nghĩa ghé sát vào Mạt Mạt: "Chị ơi, em với anh Hai đi hỏi thăm rồi. Chủ nhiệm Hướng có một đứa con trai tên là Hướng Hoa, năm nay 22 tuổi, tốt nghiệp cao đẳng sư phạm được nửa năm, đợt khai giảng này chuyển từ trường Nhị Trung đến trường Nhất Trung Dương Thành, dạy cấp hai."
Mạt Mạt đầy đầu hắc tuyến: "Sao hai đứa tìm hiểu rõ thế?"
Liên Thanh Nghĩa cười hắc hắc: "Y tá đó chị, bọn em quen hết cả rồi. Bát quái kinh khủng. Không chỉ có thế đâu, bọn em còn nghe nói, chủ nhiệm Hướng tái hôn, thực ra còn có một con gái và một con trai nữa, nhưng con gái và con trai không nhận ông ta là bố! Dù sao thì cũng có mấy phiên bản, nhưng đại ý là chủ nhiệm Hướng có quan hệ mờ ám với vợ hai, tức chết vợ cả."
Liên Thanh Nhân nói: "Chị ơi, chắc chủ nhiệm Hướng là vì thằng con út mà coi trọng chị đó."
Mạt Mạt bái phục hai đứa em luôn. Mới có tí thời gian mà đã hỏi han tường tận những chuyện nên biết và không nên biết.
Mạt Mạt ngoắc tay: "Kể cho hai đứa nghe một bí mật."
Hai thằng sinh đôi tò mò xúm lại: "Bí mật gì?"
"Hướng Triều Dương, chính là con trai lớn của chủ nhiệm Hướng."
Hai thằng sinh đôi trợn mắt: "Á!"
Rồi hai đứa tức giận muốn chết, ra sức bất bình cho Hướng Triều Dương, giận đến đỏ mặt tía tai, thậm chí còn lén lút tính nhờ vả đám bạn bè cho Hướng Hoa một trận ra oai phủ đầu nữa chứ!
Mạt Mạt ngơ ngác. Hướng Triều Dương với hai đứa em này thân nhau từ bao giờ thế nhỉ?