Diệp Minh Yên cười nói: “Ông Vương à, mấy quả này không đủ đâu, anh Tần còn phải đi bán nữa, mình còn phải đi nhà khác mua chứ! Chẳng lẽ lại lấy không của người ta, đúng không ông?”
Tần Tu Hằng cân một sọt, nói: “Hơn một trăm cân, mấy sọt này cũng gần bằng nhau thôi, sáu sọt coi như bảy trăm cân đi! Một hào một cân, là bảy mươi đồng!”
Giá ngoài chợ đương nhiên không rẻ vậy, nhưng bây giờ, người bán trái cây dọc đường ít lắm, thường chỉ có táo với lê dễ vận chuyển, dễ bảo quản thôi. Đào với mơ thì ở quê hay thấy, nhà nào cũng có vài cây. Hơn nữa, hàng bày bán cũng phải chọn loại ngon. Đào nhà ông Vương thuộc loại mọc dại, vị thì ngon thật đấy, nhưng không được đẹp mắt, quả lại nhỏ nữa. Thu mua một hào một cân ở thôn Thanh Sơn này là có tâm lắm rồi.
“Ấy ấy… Không cần, thật sự không cần…” Ông Vương ngại ngùng, đào nhà ông ăn không hết thì rụng đầy vườn, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đem bán.
Tần Tu Hằng cười hiền: “Mấy quả này còn thiếu nhiều, cháu còn phải đi mua nhà khác, không thể nhà nào cũng không trả tiền được! Ông Vương cứ cầm lấy đi!”
Nói rồi anh móc túi lấy ra bảy mươi đồng đưa cho ông Vương.
“Nhà mình có xe cút kít không ông? Cho cháu mượn một lát.”
Ông Vương nghe vậy liền hiểu ý, “Có có có, ở đây này!”
Ông Vương lôi cái xe cút kít nhỏ trong nhà ra, cùng Tần Tu Hằng nâng mấy sọt đào lên xe, định giúp họ chở về, nhưng Tần Tu Hằng từ chối.
Diệp Minh Yên nghĩ đến bà Vương đang ốm nặng, nhìn Vương Hiểu Phương, “Chị Hiểu Phương, nhà em không có ai, đào này cần người chế biến, chị đi giúp em một tay nhé! Em sẽ cho chị chút đồ mang về.”
Vương Hiểu Phương gật đầu ngay.
Chờ họ chở đào đi rồi, ông Vương đứng trong sân, nhìn bảy mươi đồng trong tay, cuối cùng vẫn bỏ vào túi. Nhà ông đang cần tiền, bảy mươi đồng này đủ chi tiêu mấy ngày rồi.
Chu Vân và Tạ Ngọc Kiều liếc nhau, Tạ Ngọc Kiều tò mò hỏi: “Mẹ, họ mua nhiều đào thế làm gì nhỉ?”
Chu Vân nhíu mày, “Ai mà biết được.”
Nhưng mặc kệ nhà Diệp làm gì, bà cũng phải để ý. Bà sẽ không để cho bà già kia sống yên đâu, hôm trước dám chạy sang nhà đánh bà, còn bắt mất bốn con gà, mối thù này bà vẫn nhớ kỹ đấy!
Diệp Minh Yên cùng mọi người chở đào về nhà, không bao lâu sau bà Diệp cũng về tới. Nhìn cả sân toàn đào, bà thật sự không biết nên nói gì, con bé này gan cũng lớn thật đấy, nhưng được cái nói là làm, rất quyết đoán.
Diệp Minh Yên thấy bà mồ hôi nhễ nhại, vội vàng bưng chậu nước ra, “Bà rửa mặt đi rồi nghỉ ngơi ạ!”
Bà Diệp cũng đã nếm thử món đào khô rồi, vị đúng là ngon thật. Bà cười nói: “Cứ làm đi, kiếm được bao nhiêu thì giữ lại cho riêng mình, lớn lên còn có vốn làm của hồi môn.”
Diệp Minh Yên bật cười, “Thế cháu phải làm thật nhiều, tích thật nhiều của hồi môn mới được.”
“Ha ha ha ha…” Bà Diệp cười không ngớt, mọi người trong sân cũng rộ lên tiếng cười.
“Yên Yên, em Yên Yên, các cháu ở nhà không?”
Ngoài sân, giọng của ông cả vang lên. Ông cả đang kéo một chiếc xe cút kít, chở nốt số sọt tre và giá gỗ còn lại đến.
Bà Diệp vội vàng mời ông vào nhà. Hai mươi tư cái sọt tre còn lại, ông cả mang đến hết. Giá gỗ làm được sáu cái, bốn cái nhỏ, hai cái lớn. Cái nhỏ thì đơn giản, mỗi tầng chỉ để được một sọt tre, còn cái lớn thì dài hơn, mỗi tầng để được ba cái.