“Chuyện gả chồng cho Hiểu Phương ấy à, dĩ nhiên là phải tìm người nào phẩm chất tốt, chịu khó chịu thương rồi. Nếu nhà người ta chỉ có độc nhất một mụn con trai, thì phải tìm bố mẹ còn trẻ khỏe, có thể đỡ đần con cái chút ít việc.”

“Còn không thì tìm nhà nào anh em đông một chút. Như vậy, dù cuộc sống riêng của hai đứa thế nào, ít nhất người ngoài cũng không dám bắt nạt. Cái lão già háo sắc Trương kia cũng không dám bén mảng đến quấy rối.”

“Anh em nhiều thì còn chia sẻ việc phụng dưỡng cha mẹ được. Vương Hiểu Phương bên này cũng có thêm người đỡ đần, chăm lo cho nhà mẹ đẻ.”

“Dù chọn người thế nào đi nữa, phẩm chất vẫn phải đặt lên hàng đầu. Có thể nghèo một chút cũng được, nhưng nếu phẩm chất không ra gì thì người chịu thiệt chắc chắn là các con. Các con không gánh nổi đâu.”

“Dù người ta có nghèo đi chăng nữa, chỉ cần các con chịu khó làm ăn thì không đến nỗi chết đói đâu. Hơn nữa, cùng lắm thì vất vả mười năm đầu thôi. Mười năm sau, các em út đều trưởng thành, có thể giúp đỡ. Con của Hiểu Phương cũng lớn hơn, dễ chăm sóc hơn. Cuộc sống của các con sẽ dần khá lên thôi.”

Thời buổi này, nhiều người dân còn thiếu hiểu biết, lại thêm việc nhà họ Vương bị ức hiếp, chịu khổ bao năm nay nên càng thêm hoang mang, chẳng nhìn rõ được tương lai.

May mà hôm nay có Tần Tu Hằng ở đây, phân tích thiệt hơn cho họ cặn kẽ, nhà họ Vương mới thấy được chút hy vọng.

Trong lòng bớt lo, ông Vương mới nở một nụ cười tươi: “Tu Hằng à! Cảm ơn cháu nhiều. Cũng may có cháu ở đây, không thì chúng ta cũng chẳng biết phải làm sao.”

“Mà này, hai cháu đến đây có việc gì không? Lúc nãy chúng ta mải lo cho chuyện của Hiểu Phương, cũng không để ý hai cháu đến đây làm gì.”

Tần Tu Hằng liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, cười nói: “Cháu nghe nói nhà ông có mấy cây ăn quả, cháu muốn mua đào với hạnh nhà mình.”

Mọi người trong nhà đều ngớ người. Ông Vương nói: “Các cháu muốn ăn hả? Sau vườn nhà ông nhiều lắm! Ông dẫn các cháu đi.”

Diệp Minh Yên vội nói: “Ông ơi, chúng cháu không phải muốn ăn, chúng cháu muốn… mua. Toàn bộ quả trong vườn nhà mình, cháu mua hết, quả nào chưa chín thì thôi ạ.”

Mọi người trong phòng càng thêm ngạc nhiên.

Ở nông thôn thời này, không ít nhà có trồng cây ăn quả, nhưng ít ai nghĩ đến việc bán. Đa phần mọi người đều tự trồng để nhà ăn thôi.

Bà Vương nói: “Mua gì mà mua? Các cháu cần bao nhiêu thì cứ lấy đi, dù sao nhà mình cũng ăn không hết, rồi lại rụng thối thôi.”

“Ông dẫn bọn nó đi đi.”

Diệp Minh Yên và Tần Tu Hằng nhìn nhau, rồi đứng dậy đi theo ông Vương ra sau vườn.

Sau vườn nhà họ Tạ có khá nhiều cây ăn quả, phải đến hai, ba chục cây, nhưng chẳng ai chăm sóc nên cây cối mọc um tùm, quả cũng không to mà còn bị sâu ăn nhiều.

Ông Vương, Vương Hiểu Phương và Tần Tu Hằng hái quả, mấy đứa trẻ cũng giúp một tay. Chu Vân và Tạ Ngọc Kiều cũng ra, nhưng dạo này đang vào mùa gặt, chỗ này lại ít được dọn dẹp nên cỏ dại mọc khá nhiều. Tạ Ngọc Kiều mặc váy với giày da nên sợ bị bẩn, ngượng ngùng đứng nép một bên, không biết nên giúp hay không giúp, trông rất khó xử.

Đào có hai loại là đào vàng và đào mật, cộng thêm cả hạnh nữa, hái được tổng cộng sáu sọt lớn, tất cả đều được mang ra sân trước.

Tần Tu Hằng mang cân đến, cân thử một sọt.

Lúc này ông Vương mới ngớ người ra!

“Này… Tu Hằng à! Cái này có đáng giá bao nhiêu đâu, các cháu cần thì cứ lấy thôi, cái này…”

Các độc giả nhỏ thân mến, hẹn gặp lại ngày mai nha! Moah moah!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play