Bầu trời đặc quánh sương đen không biết tự khi nào đã tan biến, gió biển cũng trở lại vẻ dịu dàng, theo từng đợt sóng vỗ bờ khẽ mang theo chút hơi ẩm mằn mặn.
Nguyễn Tê dần bình tĩnh lại, những vệt nước mắt trên mặt đã bị lau khô, chỉ còn cảm giác rát rát còn nhắc nhở cô về những gì vừa xảy ra. Cô thấy thật xấu hổ, khẽ liếc nhìn người bên cạnh.
Người kia dường như cảm nhận được, ngước mắt nhìn cô, đôi con ngươi màu đỏ tía trong veo, thuần khiết.
Nguyễn Tê che mặt: "Sao anh còn chưa đi?"
Trước đây chẳng phải chỉ xuất hiện chốc lát rồi biến mất sao? Sao mất trí nhớ rồi lại khác vậy?
Cô hoàn toàn có thể nghi ngờ rằng hắn cố tình ở lại để xem cô xấu hổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT