Gió biển thổi mạnh, không còn dịu dàng như trước mà trở nên dữ dội, như muốn xua đuổi thứ gì.
Nguyễn Tê nhắm mắt, gió rát cả mặt, nhưng cô mặc kệ, ngẩng đầu hỏi Tân Chúc: "Thật sự phải đi sao?"
Giọng Tân Chúc vẫn bình tĩnh và ôn hòa. Áo bào trắng như tuyết vẽ nên hình dáng mơ hồ của chàng, thần vốn dĩ là như vậy, tịch mịch nhưng không vô tình.
"Không ai tin ta cả," chàng khẽ cong môi, "Thần linh bị lãng quên thì không còn giá trị tồn tại."
Bất cứ thứ gì không được ai nhớ đến, ở một mức độ nào đó, cũng coi như không còn tồn tại.
Nguyễn Tê nắm lấy tay chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng, từng chữ một: "Em tin anh."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT