Nguyễn Tê cuối cùng cũng không hỏi Tân Chúc vì sao hắn lại chắc chắn việc này sẽ không bị phát hiện. Giống như những chuyện kỳ lạ trước đây, cô ngầm thừa nhận sự đặc biệt của anh.
Không phải là không hiếu kỳ, chỉ là sự tin tưởng nơi anh đã ăn sâu vào xương tủy, chẳng cần lý do. Cô hoàn toàn tin anh một cách tự nhiên như lẽ thường vậy.
Đêm qua trời mưa, hôm nay trời âm u, lại thêm sương mù giăng kín, tầm nhìn bị hạn chế. Nguyễn Tê nắm chặt lấy ngón tay Tân Chúc, nghịch ngợm véo nhẹ.
Cô đi có chút thất thần, lúc lại ngắm nghía đôi tay anh không ngớt, khi thì lại ngước nhìn khuôn mặt anh từ trên xuống dưới, bộ dạng suy tư.
Bị nhìn đến không được tự nhiên, Tân Chúc thấp thỏm không yên, nghi ngờ cô đã đoán ra điều gì, nhưng lại không tiện mở lời, đành im lặng để mặc cô đánh giá.
Cho đến khi bước chân đến cửa miếu, thấy Nguyễn Tê dời sự chú ý đi, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play