Tần Thiên Hạo có chút buồn cười. Thằng nhóc Lạc Ẩn kia chỉ có một mình, dù có giỏi giang đến đâu thì kiếm được bao nhiêu thức ăn chứ? Kỷ Tương đúng là quá tự phụ rồi.
Hắn đẩy mấy thứ đồ ăn về phía Nguyễn Tê, dịu dàng khuyên nhủ: "Em vừa mới khỏe lại, phải ăn uống tẩm bổ cho lại sức. Mấy thứ này em cứ cầm lấy cả đi."
Lạc Ẩn xách một tảng thịt lớn trở lại, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tê, giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại có chút ngượng ngùng: "Không cần."
Thà để Lạc Ẩn tự cắt thịt mình còn hơn là nhìn Nguyễn Tê ăn đồ của Tần Thiên Hạo.
Tần Thiên Hạo sững người, nhìn chằm chằm vào tảng thịt trong tay Lạc Ẩn, không thể tin được: "Cậu... cậu kiếm đâu ra chỗ thịt này vậy?"
Tảng thịt này rõ ràng không phải của loại thú nhỏ, mà thời điểm này thì làm gì có thú lớn nào lui tới, trừ phi là lẻn vào hang ổ của người ta mà trộm. Lạc Ẩn... lại có bản lĩnh như vậy sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT