“Số 12 của xe 6, ở đây, hai người mau nhanh lên.”
Trời vừa sáng, Dư Lạc Dương một tay cầm vé xe, một tay xách vali, đứng ở cửa toa giường nằm vẫy tay với người ở phía sau.
Lúc nãy, khi vào nhà ga Vương Từ suýt bị đẩy ra ngoài, chỉ thấy cậu ta cầm vali của Đường Dục than thở: “Sao chúng ta phải dậy sớm để đi như này vậy? Tôi buồn ngủ đến mức không nhìn thấy rõ đường.”
Toa giường nằm phía bên này không có nhiều người, Đường Dục vừa đi vào trong vừa nói: “Dư Lạc Dương nói tàu đi Miến Giang chỉ có một chuyến tàu này.”
Vương Từ với vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái nói: “Không đi máy bay được hay sao? Đi tàu hoả phải ngồi mất hai ngày, nghĩ đến là tôi lại thấy đau đầu.”
Nghe vậy, Dư Lạc Dương nói: “Ở đó không có máy bay đáp trực tiếp, đến rồi cũng phải quá cảnh, càng phiền phức hơn, còn không bằng đi tàu giường nằm trực tiếp đến nơi.”
Toa ghế nằm đủ cho bốn người thì ba người bọn họ đã chiếm gần hết một nửa lớn, Dư Lạc Dương đóng cửa lại: “Ngồi tàu hoả cũng được mà, nếu cậu buồn ngủ thì giờ ngủ đi…” Chỉ là cậu ta còn chưa nói xong, thì cánh cửa mà cậu ta đang đóng đột nhiên bị người ở bên ngoài kéo ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT