Thứ mà Nguỵ Vương phi luôn tâm tâm niệm niệm mơ ước có được ngày đêm lại trở thành thứ mà người khác khinh thường, loại tâm lý chênh lệch này trực tiếp làm nàng đi lý trí, mới nhịn không được mà phát tiết bất mãn trong lòng.
Đương nhiên, dù là phát tiết bất mãn trong lòng, nàng cũng chỉ dám vịn vào cái cớ giang sơn xã tắc này, nỗ lực che giấu ngữ khí căm tức của mình để khiến người khác hiểu rằng nàng đây là vì đại cục, chứ không phải đơn thuần phát tiết cảm xúc của mình.
Nam Hi cũng không tức giận, ngữ khí trước sau vẫn bình thản: “Giang sơn Đông Lăng vĩnh viễn sẽ mang họ Hiên Viên, về điều này bổn cung có thể bảo đảm. Tế Tư Điện hẳn là cũng có thể bảo đảm.”
Nguỵ Vương phi nói: “Bọn ta phải tin tưởng ngươi thế nào?”
Nam Hi điềm đạm cười, hoàn toàn cũng không cho nàng mặt mũi: “Có tin hay không đó là chuyện của ngươi, chẳng lẽ còn bắt bổn cung phải thề với trời? Nếu chư vị trưởng bối đã biết bổn cung là người được Hoàng tổ phụ và Tế Tư Điện chọn làm trữ quân, như vậy bổn cung cũng muốn hỏi các ngươi một chút, nghi ngờ của các ngươi là đối với bổn cung hay là đối với Hoàng tổ phụ và Tế Tư Điện?”
Sắc mặt Nguỵ Vương phi xanh mét, trong nháy mắt bị nghẹn lại, nói không nên lời.
Biểu tình của những người khác cũng biến đổi, theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ đang dựa vào long ỷ, lại thấy Hoàng đế không hề có chút hứng thú nào đối với một màn trước này, từ đầu đến cuối cũng chưa từng mở miệng trách cứ Nam Hi một câu làm càn, đối với miệng lưỡi không mấy thân thiện của phu thê Nguỵ Vương cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cứ như vậy không nói một câu mà ngồi, biểu tình sâu xa khó hiểu, làm người ta không nhìn ra cảm xúc chân thật bên trong như thế nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT