Sắc mặt Tĩnh Vương phi cứng đờ, cơ hồ không thể tin được chính mình vừa nghe được cái gì.
Ngữ khí Phù Trần nhàn nhạt: “Mới vừa rồi ta gặp nhị đệ, tuy rằng đệ ấy là con vợ lẽ nhưng cũng là nhi tử của phụ vương. Mấy năm nay trắc phi biết cách dạy con, nhị đệ lại hiếu học, khiêm nhường khiêm tốn, học thức hay là nhân phẩm đều không tồi, thái phó cũng đều khen ngợi hắn. Mẫu phi nếu thật sự thấy cô nương Phương gia không tồi, có thể bàn bạc một chút với phu nhân Trấn Quốc công, để hôn sự này cho nhị đệ cũng được.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như có thể, vị trí thế tử này của ta nhường luôn cho nhị đệ cũng không sao, như vậy cũng không ủy khuất cho cô nương Phương gia. Chỉ là chuyện này đối với con vợ lẽ có chút không hợp, đại khái là còn cần phụ vương đến trước mặt Hoàng tổ phụ nói trước một tiếng, xem xem Hoàng tổ phụ có thể phá lệ một lần hay không?”
Nói xong lời này, hắn hơi hơi khom người: “Mẫu phi nếu không còn chuyện gì khác thì đi nghỉ ngơi đi, nhi tử cáo lui.”
Tĩnh Vương phi tức giận đến mức nói không nên lời, sắc mặt trắng xanh đan xen, trơ mắt nhìn hắn xoay người rời đi. Dáng người hắn thon dài trong bộ gấm trang nhã quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, bắt mắt phong lưu, lại cũng toát ra vẻ hững hờ vô tình từ trong xương cốt.
Dù ngoài mặt hắn cung kính khiêm nhường nhưng cũng không cách nào che giấu sự bất mãn đối với mẫu thân là nàng, sự thật này làm Tĩnh Vương phi cảm thấy vô cùng phẫn nộ và thất vọng.
Phù Trần rời khỏi Hồng Trần Uyển, tâm tình không được tốt lắm, hắn liền trực tiếp đi đến Sở gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT