Mặt mày Dung Dục lạnh lùng tự phụ, lộ ra vẻ lạnh nhạt xa cách ngàn dặm, hiển nhiên cũng không để ý tới hắn đang kêu gào.
Nam Hi nhàn nhạt cười nói: “Đại bá phụ hà tất phải tức giận như vậy? Quy củ là do người định, hoàng tộc Đông Lăng thỉnh cầu ta làm Nữ hoàng, không phải là giang sơn này về sau là do ta định đoạt sao? Dung Dục là phu quân của ta, cũng là chính cung hoàng phu sau này của Đông Lăng, đại bá phụ cứ như vậy cũng có thể coi là dĩ hạ phạm thượng.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Nguỵ Vương trong phút chốc đột biến: “Ngươi…”
Hoàng thượng nhíu mày: “Đủ rồi, đều nhốn nháo cái gì?”
Biểu tình của Nguỵ Vương âm trầm, đành phải ngậm miệng.
Hoàng đế được cung nhân đỡ ngồi dậy, ánh mắt dừng trên người Nam Hi và Dung Dục đánh giá một chút, ngữ điệu nhàn nhạt mang theo uy nghiêm của đế vương: “Trẫm cho người đón tiếp ngươi trở về là vì kế thừa ngôi vị Hoàng đế, lời này không phải giả. Có điều muốn ngồi ổn ngôi vị Hoàng đế lại không phải đơn giản chỉ dựa vào chính mình mà còn phải dựa vào tông thân hoàng tộc và các vị nguyên lão đại thần nội các, ngươi vừa trở về liền đắc tội với trưởng tử hoàng thất, có phải không quá thích hợp hay không?”
Tuy rằng lời này tuy nói ra một cách ôn hòa, nhưng mà là xuất phát từ miệng của vua một nước, là uy nghiêm đế vương mà bất kỳ kẻ nào cũng không dám khinh thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT