Dung Dục không có lời gì để nói.
“Mặc kệ Tĩnh Hoa Nữ Đế đời trước như thế nào, mặc kệ Dung Hoài Cẩn thế nào, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta.”
Nam Hi giơ tay vỗ về mặt hắn: “Ta thích chính là chàng, yêu chính là chàng, cả đời này đều muốn cầm tay đến bạc đầu cũng là chàng, nếu sau này có người mưu tính chia rẽ hay là phá hoại tình cảm phu thê của chúng ta, thì đó chính là kẻ địch.”
Cho dù sự thật chân tướng đến tột cùng là như thế nào, mặc kệ Tĩnh Hoa Nữ Đế và Dung Hoài Cẩn bọn họ có quan hệ gì, đều là chuyện cũ đã qua, không cần thiết truy tìm nguyên nhân tất yếu, cũng không cần thiết phải đắm chìm bên trong hoảng sợ bất bình của dĩ vãng mà tra tấn tinh thần chính mình.
Có lẽ bọn họ đều mang theo một phần ký ức độc nhất thuộc về từng người, cho dù là qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà đã quên hết tất cả hay là bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, Nam Hi đều không có suy nghĩ phải miệt mài theo đuổi.
Nàng nguyện ý để tất cả mọi chuyện được gió cuốn đi, ký ức tốt đẹp có thể giữ lại, ký ức cô đơn đau buồn giữa hai người thì nên bị chôn giấu hoàn toàn.
Nhưng nếu có người một hai phải vạch trần dĩ vãng đau xót đó, nàng nhất định sẽ không mặc kệ ngồi xem.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play