Diệp Khuynh Thành nói như mây bay gió thổi, nhưng Nam Hi lại nghe ra được bộ lạc nhỏ yếu ớt bất lực và bi thảm thế nào, nàng không cách nào mà đi tìm hiểu những năm ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời nói ít ỏi này của Diệp Khuynh Thành lại rõ ràng chứng minh được nàng đối với Thục Quốc thù hận cỡ nào.
Trong hoa viên đình hóng gió, thị nữ trải khăn bàn, sau đó mang lên một bàn thức ăn tinh xảo bắt mắt.
Nam Hi đi đến đình hóng gió, phất y phục ngồi xuống.
“Ta sinh ra ở Thục Quốc, lớn lên ở Thục Quốc, ăn cơm của Thục Quốc, hưởng thụ lương thực bá tánh Thục Quốc cung cấp nuôi dưỡng, nhưng trong thiên hạ Cửu Châu rộng lớn này, ta hận nhất cũng lại là Thục Quốc.”
Diệp Khuynh Thành ngồi đối diện Nam Hi, kéo nhẹ tay áo lên, tự rót một chén trà nhỏ, thuận thế cũng rót cho Nam Hi một chén: “Đáng buồn cười chính là, Hoàng đế và Thái tử lại trông chờ công chúa như ta đến Đại Chu gắn bó hòa bình với Thục Quốc, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.”
Nam Hi bưng chung trà, điềm đạm nói: “Công chúa hoàng tộc hưởng thụ bá tánh cung cấp nuôi dưỡng, gắn bó hòa bình an ổn cho quốc gia cũng không có gì đáng trách, chỉ là bọn họ đã xem nhẹ thù hận, đương nhiên cũng đã xem nhẹ hậu quả mà tội ác của bọn họ đã gây ra.”
“Bộ lạc Phượng tộc bị huỷ diệt khi ta chưa được sinh ra, mẫu phi mất khi ta cũng còn nhỏ, lúc đó chỉ mới bốn năm tuổi, ký ức cũng đều mơ hồ.” Ngữ khí Diệp Khuynh Thành nhàn nhạt, “Không có mẫu thân che chở, từ nhỏ đã sinh tồn trong chốn cung đình lừa gạt lẫn nhau, ta đã thấy qua nhiều chuyện sinh tử âm u, thấy nhiều âm mưu tính kế lục đục lẫn nhau. Thời gian dần trôi, chính bản thân ta cũng trở thành một người quái gỡ lạnh nhạt, cung nữ đều không quá dám tới gần ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT