Chương 58
Ngay lúc đó, điện thoại trong túi một huấn luyện viên vang lên. Lâm Thư Nguyệt bước đến, móc chiếc điện thoại gập đời mới ra, trên màn hình hiện rõ tên người gọi: Hiệu trưởng Tiêu.
Nhìn thấy cái tên này, hai người đàn ông lập tức quằn quại, ánh mắt đầy phẫn nộ pha lẫn hy vọng. Nhưng tất cả hy vọng ấy tan biến khi Lâm Thư Nguyệt cười nhạt, trở tay tát thẳng vào mặt kẻ đang nằm dưới đất: "Thằng chó, im mồm. Chị sẽ xử lý từng đứa một."
Lâm Thư Nguyệt đi sang một bên, nhẹ nhàng búng ngón tay để mở chiếc điện thoại nắp gập.
Ở đầu dây bên kia, giọng của Tiêu Trường Hâm vang lên, nồng nặc hơi men. Hắn vừa nói vừa phát ra một tiếng ợ lớn: "Lưu Hướng, mang thằng nhóc họ Chu kia lại đây cho tao. Nghe nói nó ốm nặng, tao phải 'trị' cho nó một trận!"
Nói xong, hắn thô lỗ gác máy, để lại một âm thanh lạnh lẽo vang lên trong không khí tĩnh lặng.
Lâm Thư Nguyệt khép điện thoại lại, một nụ cười lạnh nở trên khóe môi.
"Tự đưa đầu vào rọ," cô nghĩ thầm. Cả ngày hôm nay, cô đã suy tính cách để khiến Tiêu Trường Hâm, kẻ thích dùng "trị liệu điện giật," phải nếm trải cảm giác tương tự. Giờ thì cơ hội đã tới.
Từ trung tâm thành phố đến trường này, cảnh sát cần khoảng 40 phút. Từ lúc nhận được tin nhắn của Hàng Gia Bạch đến giờ, đã trôi qua hơn 20 phút. Chỉ còn chưa đầy nửa giờ nữa là họ sẽ có mặt.
Cô cầm điện thoại trong tay, bình thản nói: "Các em ở đây trông chừng bọn chúng, đừng để ai chạy, cũng không cần động tay động chân gì nữa. Cứ chờ đi, chuyện này sẽ sớm được giải quyết thôi."
Lâm Thư Nguyệt không tiết lộ danh tính của mình, càng không hé lộ rằng cảnh sát đang trên đường đến. Là một cảnh sát dự bị, cô hiểu rõ rút dây động rừng có thể làm hỏng toàn bộ kế hoạch. Nếu lời nói hoặc hành động của cô khiến nhiệm vụ bắt giữ thất bại, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Tuy nhiên, lời nói của cô dường như không thể an ủi đám học sinh. Họ vốn đã quen với sự im lặng và nhẫn nhịn.
Cuộc phản kháng đêm nay đối với họ chỉ là hành động bộc phát, nhiều người thậm chí đã hối hận ngay sau khi ra tay. Nhưng trên đời này, không có liều thuốc nào chữa được sự hối tiếc. Càng không có phép màu nào trong ngôi trường này.
Những học sinh cúi đầu im lặng, không dám nghĩ đến ngày mai. Họ không biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ biết rằng đêm nay họ cần sống sót, bởi lẽ, có khi sáng mai, mặt trời cũng không còn dành cho họ nữa.