Chương 57

Sự bất khuất ấy khiến hai huấn luyện viên tức giận đến mức bật chửi: "Đám nhãi ranh, bọn mày muốn chết hả? Biết điều thì cút ngay, nếu không tao xử luôn cả đám, đừng trách tao không báo trước!"

Nhưng A Hào không nao núng. Nhìn những người bạn đang đứng chắn trước mình và Chu Bỉnh Vinh, cậu thấy trong lòng bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Đôi mắt đỏ ngầu, cậu hét lên: "Bọn chúng chỉ có hai người! Chúng ta đông hơn, không sợ! Cùng xông lên!"

Chu Bỉnh Vinh, dù mặt mày bầm dập, cũng bị sự can đảm ấy truyền cảm hứng. Cậu hét lớn: "Đúng vậy! Chúng ta không phải sinh ra để bị bọn chúng hành hạ! Đánh bọn khốn này đi!"

Lần đầu tiên trong đời, Chu Bỉnh Vinh buông ra một câu chửi: "Đánh chết lũ chó này!"

Lời hô hào ấy như châm ngòi một đám lửa đã âm ỉ bấy lâu. Các nam sinh còn lại, dù đã bị thuần hóa bằng roi vọt và sợ hãi, cũng không thể ngồi yên. Một người lao lên, rồi hai, rồi ba.

Hai huấn luyện viên khỏe mạnh, ăn uống đầy đủ, nhưng làm sao có thể chống lại sức mạnh của mười hai thiếu niên đang phẫn nộ? Dù yếu, dù gầy, nhưng khi đoàn kết lại, họ vẫn là một cơn cuồng phong mà hai người không thể chống cự.

Ngoài cửa, Lâm Thư Nguyệt đứng đó, gió đêm thổi qua làm tóc cô bay nhẹ. Cô không can thiệp, chỉ im lặng nhìn cảnh tượng bên trong, đôi môi khẽ nở một nụ cười hài lòng.

Đợi đến khi tiếng chửi bới, tiếng đánh nhau dần lắng xuống, Lâm Thư Nguyệt đẩy cửa bước vào.

Tiếng mở cửa khiến đám học sinh và hai huấn luyện viên ngừng lại. Hai người đàn ông, giờ đã bị quật ngã, ngẩng đầu lên như nhìn thấy cứu tinh. Một người lắp bắp: "Cô Lâm! Mau gọi người đến đây! Đám nhóc này nổi loạn rồi, đêm nay tôi phải dạy chúng một bài học nhớ đời!"

Trong tâm trí họ, Lâm Thư Nguyệt chắc chắn sẽ đứng về phía họ – phía quyền lực. Nhưng câu nói tiếp theo của cô làm họ chết lặng.

"Trói bọn chúng lại."

A Hào và Chu Bỉnh Vinh liếc nhìn nhau, không cần hỏi thêm, nhanh chóng xé vài tấm ga trải giường. Những sợi dây thô sơ nhưng đủ chắc chắn trói chặt hai người đàn ông.

Bị phản bội, hai huấn luyện viên trừng mắt đầy giận dữ. Một người hét lên: "Cô làm cái quái gì vậy? Cô muốn mất việc hả? Thả chúng tôi ra ngay, không thì..."

"Im đi," Lâm Thư Nguyệt nhíu mày, cắt ngang."Ồn ào chết được."

Không biết từ đâu, Chu Bỉnh Vinh lôi ra hai chiếc tất bốc mùi, nhét thẳng vào miệng hai huấn luyện viên, khiến căn phòng trở nên yên lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play