Cái người trong thân thể nàng, đã hoàn toàn rời đi.
Cô nương à, ta kính ngươi một chén, từ nay về sau mong người sẽ được bước trên con đường trải đầy hoa.
Cố Uyển Ninh tự mình uống liền hai bình rượu, cuối cùng vẫn là Đại di nương không nỡ nhìn thêm, không cho tiểu nhị rót rượu nữa, nàng mới chịu an phận, nằm bò lên bàn khi thì cười, khi thì khóc.
Náo loạn một hồi lâu, đến mức Tứ di nương cũng tỉnh rượu, vừa dụi mắt vừa nói: “Hôm nay phu nhân gặp chuyện gì mà kích động vậy? Không lẽ bị đại ca mắng dữ lắm?”
Đại di nương vội lắc đầu với nàng ta, ý bảo đừng nói nữa.
Tứ di nương bèn chụp lấy một nắm đậu phộng rang bỏ miệng, ngậm lại lời.
Thực ra Cố Uyển Ninh không say.
Nàng muốn dìm chết nỗi buồn trong men rượu, kết quả là — nỗi buồn biết bơi.
Càng uống càng tỉnh, trong lòng càng thêm buồn bực khó chịu.
Bởi vì dù sao nguyên thân cũng không phải người ngoài.
Giữa hai người bọn họ, vì chuyện này mà sinh ra mối ràng buộc khó giải.
Nàng đau, người kia cũng đau.
Chỉ là… có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng khắc sâu như thế.
Cố Uyển Ninh khô miệng khát nước, rót cho mình nửa chén trà lạnh.
Ban đầu định uống cạn, nhưng Tam di nương không cho, bảo như thế hại thân.
"Nhị Nha." Cố Uyển Ninh đứng dậy, đưa tay áo lên ngửi ngửi mùi rượu trên y phục mình, liền có chút chán ghét: “Ngươi đi mua ít hương nến, giấy tiền, chúng ta hồi phủ.”
Chúng nhân nghe nàng nói muốn về phủ, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trời cũng gần tối rồi, nếu còn không về, e là ai cũng sẽ gặp họa bị phạt.
Phạt của phu nhân thì là quỳ gối, còn phạt của Hầu gia… chưa ai nếm qua, mà cũng chẳng ai muốn nếm thử.
Về đến phủ, Cố Uyển Ninh cho mọi người giải tán nghỉ ngơi, còn nàng thì dẫn Nhị Nha đi ra vườn.
Nhị Nha có chút chột dạ: “Phu nhân, Hầu gia đang ở phủ, hay là nên báo một tiếng, nói chúng ta đã về?”
“Không cần ngươi lo, Cao Lãm là để làm gì? Ngươi đi tìm cái lò than và bật lửa đến đây.”
“Vâng.”
Cố Uyển Ninh tự tay hái một quả dưa chuột non, cũng chẳng rửa, chỉ lau qua qua bằng khăn, rồi ngồi lên xích đu, vừa đong đưa vừa gặm trái dưa tươi non giòn ngọt.
Gió đêm nhè nhẹ, xua đi cái nóng oi ả trong ngày, khiến lòng người dễ chịu hẳn.
Cố Uyển Ninh nhìn những cây ngô đang đung đưa theo gió, tâm trạng rốt cuộc cũng dịu lại phần nào.
Quả nhiên, vẫn phải có sự nghiệp.
Khi không còn gì cả, ít ra vẫn có một chốn để gửi gắm.
Nhị Nha mang lò than tới, Cố Uyển Ninh cũng đã ăn xong dưa, từ xích đu bước xuống, phủi phủi tay, cùng Nhị Nha đốt giấy tiền.
Nàng không khóc, nhưng Nhị Nha lại khóc.
“Phu nhân, hôm nay người chịu ấm ức nên mới nhớ đến tổ mẫu đã khuất, đúng không ạ?”
Nhị Nha nhắc tới tổ mẫu, là chỉ tổ mẫu ở trang viên, tức là mẫu thân của nghĩa phụ nàng.
Nghĩa mẫu đối với nàng nghiêm khắc đến khắc nghiệt, nhưng tổ mẫu lại đối đãi với nàng vô cùng ôn hòa.
Chỉ tiếc rằng, tổ mẫu qua đời quá sớm, chưa kịp đợi đến ngày nàng có năng lực để báo đáp.
Đó cũng là ký ức duy nhất trong nguyên thân, mang theo chút ấm áp từ tình thân máu mủ.
Cố Uyển Ninh không phủ nhận.
Nhị Nha nói: “Nô tỳ thật sự trước kia không hề nghĩ tới, trong lòng phu nhân lại khổ sở đến vậy.”
Nàng ta phản ứng chậm chạp.
Tỷ như thời điểm Cố Uyển Ninh nói ra mọi chuyện, nàng ta chỉ cảm thấy kinh ngạc. Nhưng sau khi trở về phủ, trong đầu cứ như trâu già nhai lại, nghĩ đi nghĩ lại, mới thấy lòng phu nhân thật sự khổ cực vô cùng.
Cố Uyển Ninh nói: “Khóc cái gì? Chúng ta đâu có làm sai chuyện gì. Tất nhiên, bọn họ cũng cho rằng mình không sai. Chẳng qua mỗi người đứng ở vị trí của riêng mình, lên tiếng cho cảm xúc của bản thân mà thôi.”