Cố Uyển Ninh vừa ra cửa liền thấy Tứ di nương đang túm lấy cổ áo Cao Lãm, không buông tay, lập tức cảm thấy đau đầu.

“Buông ra đi, như vậy còn ra thể thống gì nữa! Ngươi không sợ Hầu gia chặt đứt móng vuốt ngươi sao.”

"Phu nhân, hắn đang nghe trộm người và đại cữu gia nói chuyện." Tứ di nương cáo buộc.

Cố Uyển Ninh lại chẳng hề quan tâm, chỉ lãnh đạm nói: “Đi thôi, chúng ta đến tiệm cầm đồ nhà Dung Dung xem thử, sau đó ta mời mọi người ăn cơm.”

Những lời nàng nói, chẳng có gì là không thể để người ngoài nghe thấy.

Từ Vị Bắc vốn đã chẳng coi trọng nàng, thêm mấy lời như "không hiểu lý lẽ", "bụng dạ hẹp hòi" thì với nàng, cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.

"Không phải nhị tỷ mời ăn sao? Đại tỷ mới nhận được bạc, để tỷ ấy mời bữa tối…" Tứ di nương vừa tính vừa đếm ngón tay.

Kỳ thực nàng ta là một tiểu cô nương ngọt ngào, chỉ cần không nổi giận thì miệng ngọt người duyên, rất được lòng người.

"Thế nào cũng được." Cố Uyển Ninh đáp.

Có lẽ thấy tâm tình nàng không tốt, nên mọi người đều lặng im không dám nói nhiều.

Cao Lãm âm thầm mừng rỡ vì bản thân tránh được một kiếp nạn, nhưng lúc nhìn Cố Uyển Ninh, trong mắt lại tràn đầy thương cảm.

Trước kia hắn ta chỉ biết, phu nhân xuất thân từ trang viên, biết nàng thích gây chuyện, là kẻ chuyên náo loạn, khiến người ta chán ghét – nhưng hắn ta không biết, nàng có nhiều ẩn tình đến vậy.

Có lẽ đúng như phu nhân nói, mọi người đều biết rõ mọi chuyện, nhưng chẳng ai từng đứng ở lập trường của nàng mà suy nghĩ.

Phu nhân thật sự rất đáng thương.

Cố Uyển Ninh dẫn mọi người đi một vòng qua tiệm cầm đồ và vài cửa hàng của Kim gia, mượn oai hùm dọa người.

“Làm ăn buôn bán tất nhiên sẽ gặp phải kẻ không có mắt. Nếu gặp khó khăn gì cứ nói với ta. Việc nhỏ thì tìm tam ca của ta, hắn có quen biết rộng trong Kim Ngô Vệ; nếu gặp loại đầu bò đầu bướu, ta sẽ tìm Hầu gia nhúng tay.”

Nhị di nương gật đầu lia lịa, trong lòng thầm nghĩ, phu nhân đúng là có tâm, sau này nhất định phải hiếu kính thật tốt.

Nàng gọi đệ đệ mười lăm tuổi của mình ra hành lễ với Cố Uyển Ninh.

Cố Uyển Ninh liền đưa cho hắn một bao tiền vàng bạc đã chuẩn bị sẵn — lấy từ trong khố phòng, bởi dùng để ban thưởng cho người khác thì hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận lấy từ của công.

Buổi trưa, Nhị di nương mời mọi người đến tửu lâu của nhà nàng ta để dùng bữa.

Tứ di nương tửu lượng kém, nhưng lại rất mê ăn uống, mới uống ba chén rượu hoa quả vào đã không giữ được đầu mình, tựa vào vai Đại di nương, hướng về phía Nhị di nương lầu bầu: “Nhị tỷ keo kiệt như quỷ, suốt ngày than nghèo kể khổ, thì ra trong nhà lại có cả núi vàng núi bạc.”

"Ngươi nói bậy, chẳng qua chỉ là mấy thứ bày biện để dọa người mà thôi." Nhị di nương đáp: “Ngươi không thấy nuôi bao nhiêu người, chi tiêu như nước chảy. Cũng nhờ là tổ nghiệp phụ mẫu để lại, ta tiếc không muốn bán đi, bằng không thì đã sớm bán sạch rồi, chứ làm gì có lãi lờ gì.”

Cố Uyển Ninh không nhịn được mà bật cười.

Nhị di nương đúng là keo kiệt thật, rất biết tính toán.

Nhưng đến lúc mấu chốt thì lại chẳng tiếc tiền.

Tỷ như lần nàng ta bỏ tiền mua "đêm đầu tiên" sau khi Từ Vị Bắc trở về phủ, đã chi mạnh tay không ngớt.

Tất nhiên, kết quả cuối cùng là… ném tiền xuống sông.

Tam di nương ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nâng chén trà, có phần xuất thần nhìn ra bên ngoài.

"Nhìn gì vậy?" Cố Uyển Ninh rót cho nàng ta một chén rượu: “Lại đây, lại đây uống rượu đi, hôm nay không say không về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play