Tam di nương cắn môi nhìn nàng, đôi mắt ướt đẫm càng thêm sáng ngời, tràn đầy vẻ xấu hổ xen lẫn ngờ vực, như muốn nói, nàng ta biết phu nhân chỉ đang an ủi mình mà thôi.
“Hoa Anh, chuyện khuê phòng ban đêm, chẳng ai ngốc nghếch mà đem ra thảo luận, đặc biệt là nữ nhân. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người đều có thể đoạn tuyệt dục vọng. Được rồi, ta biết hiện giờ nói gì ngươi cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng ngươi chỉ cần nhớ một điều: ngươi không hề sai, và ngươi cũng không cần phải giải thích với bất kỳ ai, hiểu chưa?”
"Phu nhân, tạ ơn người." Tam di nương quỳ sụp xuống, nhưng bị Cố Uyển Ninh đỡ lấy.
"Giờ thì vấn đề mới thực sự tới này." Cố Uyển Ninh thở dài: “Ta phải làm thế nào để thay ngươi giải thích với Hầu gia đây…”
“Phu nhân, là lỗi của nô tỳ, không thể để người vì nô tỳ mà khó xử. Nô tỳ, nô tỳ...”
“Lại tính đi tìm chết? Ngươi tha cho ta đi, ta còn chưa muốn tổ chức tang sự đâu, mệt chết người. Hơn nữa ta còn phải giải trình với Đại trưởng công chúa, ngươi là người của bà ấy; ta còn phải mang tiếng ghen tuông, e rằng phụ huynh ta cũng vì vậy mà bị liên lụy. Thế nên, sống thật tốt, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Thật sự rất khó a, làm sao ăn nói với Từ Vị Bắc bây giờ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT