Tam di nương đỏ bừng đến tận mang tai, vốn nghĩ Cố Uyển Ninh sẽ mắng mình thậm tệ, trách mình vô liêm sỉ, nào ngờ lại nghe thấy nàng mang theo ý cười mà nói.
Tam di nương ngẩng đầu nhìn Cố Uyển Ninh, trông thấy vẻ giễu cợt và thoải mái trên gương mặt nàng, trong lòng chợt chùng xuống, liền òa lên khóc, nhào vào lòng nàng, khóc đến không ngừng.
Cố Uyển Ninh ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, không nhịn được thở dài: “Ngươi đó, hôm nay may mà chưa gây ra chuyện lớn. Bằng không, chỉ vì mấy thứ này mà mất luôn cả mạng sống, để ta nghĩ tới sau này, chẳng phải sẽ đau lòng chết mất sao. Hoa Anh, ngươi đúng là ngốc quá!”
Tam di nương khóc không thành tiếng, nghẹn ngào không nói nổi lời nào.
Bên ngoài, Tứ di nương nghe thấy tiếng khóc nức nở thảm thiết của Tam di nương, không khỏi vểnh tai lên nghe lén, nhưng không nghe rõ ràng, trong lòng sốt ruột đến mức muốn nhảy dựng.
Đang định lén lút thò đầu vào nhìn, thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên ngoài.
Hừ, Hầu gia sao mà phiền phức thế không biết!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT