Năm ba lớp hai, Đường Khê.
Thấy cái tên này, thầy Lý đang chấm bài bỗng khựng lại một chút, theo phản xạ quay đầu nhìn sang thầy Ngô – người vẫn luôn điềm tĩnh ngồi bên cạnh.
Học sinh tên Đường Khê này, ông cũng biết. Thành tích luôn xuất sắc, mỗi lần thi đều dẫn đầu, nhưng lần này… lại xuất sắc đến mức ngoài dự đoán.
Trước đây, tổng điểm của Đường Khê thường chỉ quanh quẩn ở vị trí ba bốn mươi toàn khối, còn điểm Toán đơn môn thì luôn lọt vào top mười.
Ánh mắt thầy Lý rơi xuống tờ bài thi trước mặt, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Lần này, vị trí đầu tiên môn Toán toàn khối, e là phải rơi vào tay lớp của thầy Ngô rồi.
Ít nhất hiện tại, điểm tuyệt đối môn Toán toàn khối chỉ có mỗi Đường Khê.
Mà một khi đã tuyệt đối thì dù có thêm ai nữa được điểm này, cũng chỉ có thể đồng hạng nhất, chẳng khác gì.
Đồng nghiệp ngồi cạnh thấy thầy Lý im lặng, liền tò mò ghé sang. Vừa nhìn thấy tên “Đường Khê”, trong mắt anh ta cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
– Ồ, lão Ngô, lớp cậu lần này xuất hiện một con hắc mã nha. Nghỉ hè có phải ở nhà học lén không? Mới nhập học mà đã lợi hại thế này, còn muốn để tụi tôi sống sao? – Đồng nghiệp cười đùa.
Bên kia, thầy Ngô vẫn cúi đầu sửa bài, nghe đồng nghiệp nhắc tới tên mình thì mờ mịt ngẩng lên:
– Hả? Gì? Hắc mã gì cơ?
– Tôi nói, lớp cậu xuất hiện một hắc mã lợi hại, chính là người này này. – Đồng nghiệp vừa nói vừa giơ ngón tay cái.
– Lớp tôi? Sao thế? Để tôi xem. – Thầy Ngô đứng dậy, bước sang bàn thầy Lý.
Khi ánh mắt dừng trên tờ bài thi kia, chủ nhiệm Ngô lập tức ngây người.
Tê… điểm tuyệt đối à?
Không tin nổi, ông dụi mắt, nhìn lại lần nữa – đúng là không thay đổi, vẫn là điểm tuyệt đối.
Sau đó, khóe môi thầy Ngô lập tức nở rộng, lộ ra nụ cười rạng rỡ:
– Ha ha ha ha… khụ khụ… ừm, cũng… cũng tạm được. – Ông giả vờ khiêm tốn, nhưng trong lòng thì vui sướng muốn nổ tung. Nếu có cái đuôi, chắc giờ đã vểnh lên tận trời.
Khụ khụ… nhưng vẫn phải điệu thấp thôi.
Dù vậy, cái ý định khoe với cả thế giới thì không cách nào kìm được.
– Nào nào, để tôi xem bài của Đường Khê một chút. – Ông cầm tờ bài, lật ra xem hai câu cuối.
Nhìn cách giải và từng bước làm bài, niềm vui trong lòng thầy Ngô càng dâng cao, trên mặt gần như không che nổi vẻ tự hào.
Nhìn xem, cách làm này rõ ràng là đã ôn tập kỹ trong kỳ nghỉ mới làm được.
Xem xong, thầy Ngô vừa gật gù vừa “tặc tặc” mấy tiếng, chuẩn bị lôi học trò cưng ra khoe.
– Tôi nói cho mọi người nghe nhé, Đường Khê của lớp tôi thành tích vốn dĩ không tệ, ngoan ngoãn, chăm học. Nghỉ hè chắc suốt ngày ở nhà ôn tập, đúng là đứa trẻ biết tiến bộ.
Các thầy khác nhìn ông ta, mặt ai cũng cười nhưng trong lòng thì… Được thôi, cứ khoe đi, xem cậu khoe được đến đâu.
Nhưng công bằng mà nói, với bài thi này, bất kỳ chủ nhiệm nào cũng sẽ đem ra mà khen.
– Mọi người không biết đâu, bình thường con bé rất mê học, mười phút giải lao cũng tranh thủ đọc sách. Tôi nhắc nhiều lần rồi mà vẫn không nghe, cứ chăm chỉ học suốt.
Tiếp tục đi, bọn tôi nghe đây.
– Thực ra, lần này cũng do đề Toán không khó lắm, cộng thêm nghỉ hè em ấy ôn tập trúng, chứ không thì cũng chưa chắc đạt được điểm này.
Sau một tràng khoe, thầy Ngô quay lại chỗ, tiếp tục chấm bài mà môi vẫn nở nụ cười.
Dù sao thì… nhất môn Toán toàn khối, chắc rồi.
Mọi người chấm đến hơn 11 giờ mới xong, còn việc thống kê điểm sẽ để ngày mai. Không còn sớm nữa, ai cũng thu dọn đồ ra về.
Hôm sau, từ sáng sớm, thầy Ngô đã có mặt ở trường, các thầy cô khác cũng vậy – ai cũng mong ngóng kết quả.
Mất cả buổi sáng phân công thống kê, cuối cùng điểm cũng xong, nhưng khi nhìn bảng tổng, mọi người lại im lặng.
Kỳ thi nhập học năm nay đúng là toàn bất ngờ.
Hôm qua, điểm Toán của Đường Khê đã khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng điều không ai ngờ là tổng điểm của cô còn bất ngờ hơn.
Ngoại trừ môn Chính trị hơi thấp, các môn khác của Đường Khê đều rất cao, tổng điểm đứng nhất toàn khối.
Cô chỉ hơn người đứng nhì 0,5 điểm, mà đáng nói là môn Chính trị của cô chỉ 78, trong khi người đứng nhì đạt 92, chênh 14 điểm. Thế mà vẫn đứng đầu được.
Ngoài Chính trị bị kéo xuống, Văn của cô đứng nhì toàn khối, Toán và các môn khác đều tuyệt đối, đủ khiến người ta kinh ngạc.
Nếu lúc này thầy Ngô không đang bận lên lớp, chắc đã nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Trước khi đi, ông còn không quên nhắc mọi người để ý giúp thành tích của Đường Khê.
Giờ thì khỏi cần để ý, nhất toàn khối đấy, ai chẳng thấy.
Trên hành lang, giọng hát khó nghe của thầy Ngô vang vọng:
– Hôm nay đúng là ngày lành~
Ông vui vẻ ôm giáo án quay lại văn phòng, nhưng vừa đến cửa đã thấy các thầy cô khác nhìn mình với vẻ khó tả.
– Sao thế? Đường Khê lớp tôi có vào top 10 không? Chắc được đấy nhỉ? – Ông hỏi, tự tin nghĩ rằng với điểm Toán kéo dài cách biệt, top 10 là khả thi.
Một thầy đưa bảng điểm:
- Tự xem đi.
Thầy Ngô hơi chột dạ, tim đập thịch một cái. Chẳng lẽ… rớt phong độ? Tay ông hơi run khi nhận bảng.
Top 10, nhất định là top 10…
Cúi xuống nhìn…
– Ể? Gì cơ?! Nhất… nhất toàn khối?!
Nhìn lại lần nữa vẫn là nhất.
Trời ơi, Đường Khê ơi là Đường Khê!
Tim ông đập thình thịch, mặt đỏ bừng:
– Này này, Đường Khê của lớp tôi nhất toàn khối nha! Chỉ hơn hạng nhì 0,5 điểm, may mà có môn Toán kéo, chứ không thì top 10 cũng khó.
Đồng nghiệp bên cạnh liếc mắt:
– Cậu xem điểm Chính trị của Đường Khê đi.
– Hả? – Thầy Ngô cúi xuống xem từ trên xuống, đều ổn… cho đến khi thấy con số 78 ở môn Chính trị thì sững lại.
78?! Các học sinh top 10 khác thấp nhất cũng 88.
Ông cảm giác mình cần oxy gấp.
Ra là môn Toán kéo được bao nhiêu, Chính trị kéo xuống bấy nhiêu…
Ngay cả thầy dạy Chính trị cũng bực:
– Lão Ngô, Đường Khê nghỉ hè chỉ học Toán à? Toán quan trọng, nhưng Chính trị cũng quan trọng lắm nhé!
Thầy Ngô chột dạ, cười gượng:
– Vương lão sư, tôi… tôi đi vệ sinh một chút, lát nữa nói chuyện.
Nói xong, ông chuồn mất, nếu ở lại chắc bị ghen chết.
Khi phát bài, hầu hết các thầy cô đều không quên khen Đường Khê trước lớp, trừ thầy Chính trị, người chỉ nhắc cô phải chăm học môn này hơn và nhấn mạnh “Chính trị rất quan trọng”.
Chỉ riêng điểm Toán tuyệt đối của Đường Khê cũng đủ khiến cả lớp sững sờ, nghe nói toàn khối chỉ có mỗi cô đạt điểm tuyệt đối.
Chung Lôi Lôi ôm bài thi, cười híp mắt; Thẩm Thu Đông cũng cười tươi khác thường.
Ha ha ha ha… hóa ra Khê Khê không hề nói quá!
Chung Lôi Lôi cảm thấy thành tích tiến bộ 40 điểm của mình, các môn đều qua chuẩn, Chính trị còn trên 80, đều là nhờ bạn tốt Đường Khê.
– Khê Khê, mai nghỉ tớ mời cậu đi xem phim nhé. Ba tớ bảo, tất cả môn đạt chuẩn thì tiền tiêu vặt tăng gấp đôi.
– Xem phim thì phải rồi, còn phải mời tớ uống nước ngọt nữa. Hoặc… chia tớ nửa tiền tiêu vặt? – Đường Khê cười.
– Nước ngọt thì được, chia tiền thì đừng mơ! – Chung Lôi Lôi lập tức từ chối.
– Vậy mai xem xong phim, tớ mời ăn. Ba tớ thưởng 50 đồng. – Thẩm Thu Đông chen vào.
– Ok, tớ muốn ăn! – Chung Lôi Lôi hưởng ứng ngay.
– Không, ăn gì thì để Khê Khê chọn. – Thẩm Thu Đông bác bỏ, quay sang hỏi ý kiến Đường Khê.
– Lúc đó xem gần rạp có gì thì ăn, tớ không kén chọn. – Đường Khê đáp, nhưng cúi đầu nhìn tờ bài Chính trị 78 điểm, có chút buồn.
Lần này là nhờ ăn may, nếu Toán không kéo được hơn 10 điểm thì khó mà nhất toàn khối. Lần sau phải bù ngay môn Chính trị.
Bạn bè xung quanh nghe họ nói chuyện mới hiểu ra vì sao Chung Lôi Lôi và Thẩm Thu Đông tiến bộ nhanh như vậy, thì ra được Đường Khê giúp “tủ đề”.
Ôi, hối hận quá, đáng lẽ mình cũng phải đi theo…
Chuông tan học vang lên.
– Đường Khê, em chờ một chút. – Thầy Chính trị gọi.
Ba người đang định ra về liền dừng bước.
Thầy bước đến, đưa cho Đường Khê một xấp tài liệu, nghiêm túc nói:
– Đây là tài liệu thầy soạn, hai ngày nghỉ này em ôn lại đi. Đề thi lần này gần giống cuối kỳ, em bị tụt điểm, cần tự cố gắng bù lại. Có gì không hiểu, thứ Hai đến hỏi thầy.
– Vâng, cảm ơn thầy. – Đường Khê mỉm cười nhận, tính sẽ tranh thủ hai ngày bổ sung kiến thức Chính trị.
Chung Lôi Lôi và Thẩm Thu Đông nhìn cô bằng ánh mắt… đồng cảm: Tội nghiệp, nghỉ cũng phải học.
– À, đúng rồi, Chung Lôi Lôi và Thẩm Thu Đông, hai em cũng xem tài liệu này nhé. Thứ Hai thầy kiểm tra. – Thầy bổ sung.
– … – Cả hai cứng họng. Đúng là vui quá hóa buồn.
– Khụ… thầy ơi, em có cần… – Chung Lôi Lôi định nói không cần, nhưng bị thầy liếc một cái:
– Em được 80 điểm, Thẩm Thu Đông 76, đều cần bù. Sắp thi đại học rồi, phải nắm chặt thời gian.
Nói xong, thầy quay đi.
Chung Lôi Lôi ngây người một lúc mới hỏi Đường Khê:
– Khê Khê, tại sao thầy chỉ kiểm tra tớ với Thu Đông, chẳng lẽ không tin bọn tớ?
Thẩm Thu Đông đỡ trán: Xin cậu im miệng đi…
Đường Khê nhìn cô bạn, đáp:
– Biết rồi còn hỏi?
– Không phải, ý cậu là tớ… ngu hả?
Đúng là hết nói nổi…
Ba người vừa cãi vừa đi lấy xe đạp. Đường Khê vẫn ngồi sau xe Chung Lôi Lôi, ôm chặt xấp tài liệu Chính trị trông chẳng khác gì một học sinh gương mẫu.