"Có chứ!" Võ Chính Kỳ gật đầu: "Đan hỏa mà các đời trưởng lão sở hữu đều là linh hỏa. Trước khi đại nạn đến, họ đều sẽ tìm cách tách linh hỏa ra khỏi bản thân rồi đặt vào trong Thánh Hỏa Quật. Tuy quá trình này sẽ khiến linh hỏa bị hao tổn, thậm chí có thể nói là khiến linh hỏa bị giáng cấp thành thiên hỏa, nhưng qua nhiều năm như vậy, vẫn có một số linh hỏa được bảo tồn. Có điều, ta không đề nghị Dương Đan Sư đi thu lấy linh hỏa, dù sao uy lực của linh hỏa quá lớn, nếu thực lực của Dương Đan Sư không đủ, rất có khả năng sẽ khiến bản thân bị tổn thương."
"Điều này ta biết. Nhưng nhiều đan hỏa như vậy đặt cùng một chỗ sẽ không xảy ra vấn đề gì sao? Phó đường chủ vừa rồi cũng nói, đan hỏa có thể thôn phệ đan hỏa khác để tấn thăng. . ."
Võ Chính Kỳ lắc đầu: "Đan hỏa quay về Thánh Hỏa Quật đều đã bị hạ cấm chế, sẽ không thôn phệ lẫn nhau, nếu không Thánh Hỏa Quật này đã sớm không còn tồn tại."
"Thì ra là thế!" Dương Khai chợt hiểu, rồi lại không yên tâm hỏi: "Thật sự không cần chuẩn bị gì sao? Ta thấy vị Ngụy Đan Sư vừa rồi nói đã chuẩn bị cho việc này suốt hai năm."
"Hắn à. . ." Võ Chính Kỳ bật cười nói: "Trường hợp của Ngụy Đan Sư không giống, hắn đến Thánh Hỏa Quật là để thu lấy một loại đan hỏa đặc định, cho nên mới tốn hai năm để chuẩn bị một ít mồi nhử, dẫn dụ đan hỏa kia mắc câu. Nếu Dương Đan Sư có mục tiêu của riêng mình thì tự nhiên cũng cần chuẩn bị, còn nếu tùy duyên thì không cần như vậy."
Dương Khai lúc này mới hiểu mình đã nghĩ nhiều, lập tức nói: "Tùy duyên, tùy duyên!"
"Còn thắc mắc gì nữa không? Nếu không có thì bây giờ đến Thánh Hỏa Quật thôi." Võ Chính Kỳ nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT