Hoàng hậu Liêu lạnh nhạt lên tiếng, đi lướt qua bên cạnh Tần Thiên Lễ, mà Tần Thiên Lễ đã sắp vào điện, liền trực tiếp quỳ “phịch” xuống đất.
Âm thanh vang dội nói: “Cầu hoàng thượng làm chủ cho lục muội muội của thảo dân!”
Hoàng hậu Liêu còn chưa đi xa, bước chân bỗng khựng lại.
Lúc này, lại nghe Tần Thiên Lễ nói: “Gần đây, không biết từ chỗ nào truyền ra, lục muội muội của thảo dân ái mộ Thần Vương điện hạ, hòng gây tranh chấp, ý đồ khích bác ly gian cảm tình giữa Lục muội muội và Thái Tử điện hạ.”
“Phụ thân của thảo dân, còn vì chuyện này mà muốn đưa Lục muội muội của thảo dân đến Am Kim Nguyệt, Thái Tử tra ra chân tướng, phát hiện người thật sự đang qua lại với Thần Vương điện hạ, kỳ thực lại là Ngũ muội muội Tần Nguyệt Hề của thảo dân.”
“Sự tình đã đến nước này, vốn nên giải quyết viên mãn, nhưng mà, ngày đó Lục muội muội của thảo dân bị kẻ xấu tập kích, nếu như không phải Thái Tử điện hạ đến kịp, chỉ sợ là đã xảy ra sai lầm lớn, mẫu thân thảo dân sợ Lục muội muội lại bị thương tổn, nên vừa rồi đã rời khỏi thành, trở về nhà ngoại ở Hà Châu tị nạn!”
Tần Thiên Lễ nói liền một mạch, nhưng hắn chỉ nói đại khái, đến nỗi chi tiết thế nào, hắn tin tưởng hoàng đế sẽ lại tự mình điều tra.
Đến lúc đó, hoàng đế sẽ tra ra được Thần Vương lén xông vào khuê phòng của Tần Mạn Kiều, suýt chút nữa hại một cô nương mất đi danh tiết.
Lại về sau, hàng đế sẽ đối xử với Thần Vương ra sao, cân nhắc chuyện này lợi hại thế nào, tin tưởng cũng không cần hắn phải giải thích thêm.
Vừa rồi nhị ca hắn đã giao phó, phải thừa dịp trước khi có người ở bên tai hoàng đế đâm chọc chuyện Lục muội muội với Thần Vương, nói ra rõ ràng.
Vừa vặn, cũng có thể nói rõ lập trường của Tần gia với hoàng đế.
Thứ hai, không phải Thần Vương kia bị thương sao? Coi như hoàng đế biết là Thái Tử làm, cũng sẽ cảm thấy là Thần Vương đáng bị đánh!
Sắc mặt Minh Tông Đế thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Thần Vương vừa rời đi, mí mắt thịch thịch nhảy lên mấy cái.
Ông còn chưa bắt tay điều tra chuyện này, liền đã kết luận Thần Vương là do Thái Tử đánh.
Lần này thật sự đã có lý do chắc chắn, Thải Tử ném đá giấu tay với Thần Vương.
Không đợi Minh Tông Đế mở lời, Tần Thiên Lễ lại nói, “Lúc thảo dân hộ tống mẫu thân và Lục muội muội ra khỏi thành, biết được Từ Thành mất mùa, nên lại đuổi trở về, mua tất cả lương thực trong cửa hàng gạo ở kinh thành, cùng những đồ dùng ăn mặc khác, đưa tới Hộ Bộ.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Minh Tông Đế mới hòa hoãn, “Chuyện Tần Lục tiểu thư trẫm sẽ tra.”
“Tạ hoàng thượng, hoàng thượng anh minh, nạn đói Từ Thành còn nghiêm trọng hơn so với trong lịch sử, lại cách Hà Châu rất gần, thảo dân chắc chắn toàn lực hiệp trợ Hoàng thượng và dân chúng Từ Thành, cùng nhau vượt qua trận gian nan này.”
Minh Tông Đế gật đầu, nhìn Tần Thiên Lễ càng thêm thuận mắt.
Tần Thiên Lễ quyên tặng đồ, xưa nay không lấy danh nghĩa của mình hay Tần gia.
Người ngoài nhìn vào, cũng đều chỉ tính phần này trên đầu Hoàng đế Đại Chu là hắn.
Điều này, Minh Tông Đế rất rõ ràng, cũng bởi vậy mà nguyện ý trọng dụng mấy hậu bối của Tần gia.
Bọn hắn khéo đưa đẩy, biết được chuyện trước sau, cũng không tự mình tâng bốc bản thân, nên những năm này dân chúng đều đang tán dương hoàng đế ông là hiền quân!
“Tốt, Đại Chu chỉ cần người tài ba như vậy, đi đi!”
“Vâng, thảo dân cáo lui!”
Sai khi Tần Thiên Lễ đi, Minh Tông Đế gọi Hắc Lâm Quân tới: “Đi thăm dò, chuyện gần đây xảy ra ở phủ Bình Xương Hầu, tra cẩn thận chút, còn có….”
Đôi mắt Minh Tông Đế trầm xuống, “Xem gần đây Thần Vương qua lại cùng ai!”
Cung Côn Lâm.
Hoàng hậu Liêu vỗ mạnh một chưởng lên bàn, chân bàn lập tức sụp đổ.
Cung nữ bên cạnh bình tĩnh nhìn hết thảy: “Nương nương, người cần gì phải vì chuyện này mà tức giận, hoàng thượng tất nhiên sẽ không làm chủ cho Thần Vương điện hạ, vậy không bằng chúng ta tự làm chủ.”
Khuôn mặt hoàng hậu Liêu dữ tợn mấy phần, “Thái tử! Không phải ngươi có năng lực sao, bản cung liền để ngươi và Tần Mạn Kiều làm quỷ uyên ương!”
Nói xong, hoàng hậu Liêu lấy từ trong ngăn kéo ra một bình độc dược, giao cho cung nữ thiếp thân phía sau, “Cho vào trong đồ ăn của những nạn dân kia, đúng, liền để Tần Nguyệt Hề đi làm!”