Tiểu Kỳ Lân cuối cùng cũng chột dạ, bị hắn nhìn đến giật mình, đề phòng nhìn lại hắn.
“Tiểu Quả Táo phải không?”
“Là… đúng vậy. Các hạ có gì chỉ giáo?” Tiểu Kỳ Lân cố gắng bình tĩnh. Không biết tại sao, nó đối với người này có một loại sợ hãi từ trong xương cốt, dường như đã từng ăn quả đắng từ hắn.
“Ngươi nếu nhận nàng là chủ, vậy bản tọa sau này cũng sẽ là chủ nhân của ngươi. Bản tọa đặc biệt chuẩn bị một món quà cho ngươi.” Giọng Hàn Sơn Nguyệt vẫn ôn hòa.
Tính trẻ con của Tiểu Kỳ Lân nổi lên, vừa nghe có quà, mắt lập tức sáng: “Quà gì?”
Hàn Sơn Nguyệt phất tay áo, một đạo bạch quang nhàn nhạt hiện lên, trên mặt đất xuất hiện một cái máng hình chữ nhật bằng thủy tinh, trong suốt lấp lánh, rất đẹp. “Tiểu Quả Táo, đây là quà bản tọa tặng cho ngươi, sau này ngươi có thể dùng nó để ăn cơm.” Nói xong câu này, hắn xoay người ung dung đi ra ngoài.
Tiểu Kỳ Lân nhìn cái máng thủy tinh kia, luôn cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng nhất thời không thể nói ra chỗ nào kỳ lạ. Nó vốn tính tò mò, nhịn không được tiến lên ngửi ngửi, thỉnh thoảng dùng móng vuốt nhỏ chạm vào…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT