Đại bá cố gắng giãy giụa, thốt ra vài câu: "Tuyết Mạch, con làm vậy là không phải. Cho dù con không bồi thường cho nhị thẩm, con cũng không nên tiêu hết một ngàn lượng vàng. Theo lý mà nói, nên giúp đỡ người trong tộc một chút mới phải. Con cũng biết, nhà nào cũng gặp khó khăn, chúng ta cũng cần tiền..."

Ninh Tuyết Mạch cười, nụ cười đầy vẻ châm chọc. Nàng tùy tay mở rương vàng, cầm một thỏi vàng lên ước lượng trong tay: "Các vị thiếu tiền, một cô nhi như ta phải đưa vàng cho các vị mà không có điều kiện ư? Đây là cái lý gì?! Số vàng này là của ta, dù ta dùng để nuôi chó, cũng không đến lượt các vị xen vào!"

Nàng tiện tay ném một cái, thỏi vàng bay thẳng vào lồng sắt của Nghiệm Trinh Thú. Con thú nhìn thỏi vàng lăn lộn dưới chân, đôi mắt toát lên vẻ hoang mang. Nó đương nhiên biết vàng, nhưng không hiểu ý đồ của Ninh Tuyết Mạch. Nó dùng móng vuốt gạt gạt, giữ thỏi vàng trong lòng bàn chân.

Mọi người: "!!!"

Ninh Tuyết Mạch giống như thiên nữ rải hoa, liên tục ném từng thỏi vàng vào lồng sắt. Khi mọi người kịp phản ứng, một nửa rương vàng đã nằm gọn bên trong!

Những người biết võ công lập tức nhào tới: "Dừng tay! Dừng tay!"

"Ngươi đang làm gì vậy?!"

Vô số cánh tay vươn ra, muốn cướp số vàng trong rương...

Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Ninh Tuyết Mạch. Nàng tung một cước, "bang" một tiếng, nắp rương sập xuống, kẹp lấy vô số ngón tay. Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, thân hình nàng xoay tròn, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ động tác của nàng, chiếc rương vàng đã được nhấc lên, lách qua vòng vây, thoát khỏi mọi người.

Khi tất cả định thần lại, toàn bộ rương vàng đã rơi vào bên trong lồng sắt. Lồng sắt cao lớn, cửa vào rất nhỏ, chỉ đủ một người ra vào, còn chiếc rương vàng thì nằm ngay trước cửa, số vàng bên trong lấp lánh rực rỡ.

Ninh Tuyết Mạch nói vài câu với Nghiệm Trinh Thú, sau đó quay người lại: "Nếu chư vị thật sự muốn vàng, hãy tự mình tiến vào lồng sắt mà lấy. Lấy được bao nhiêu, ta sẽ tặng bấy nhiêu."

Mọi người nhìn con thú dữ uy mãnh trong lồng, Nghiệm Trinh Thú hung tợn đầy mặt, ai dám ra tay? Nhưng nhìn vàng ngay trước mắt, buông tay thì không cam lòng. Nhất thời, mọi người đứng ngây như phỗng.

Ninh Tuyết Mạch khoanh tay, lạnh lùng mở miệng: "Ta đếm đến mười, nếu các ngươi không dám vào lấy, hãy ngoan ngoãn cút khỏi Tĩnh Viễn Hầu phủ cho ta! Một!"

Trong đại sảnh, tiếng đếm của nàng vang lên trong trẻo, rõ ràng từng tiếng. Mọi người nhất thời hoang mang lo sợ. Đại bá vốn âm trầm, liếc nhìn Ninh Tuyết Mạch một cái, lập tức nảy ra ý đồ. Nếu hắn có thể chế phục nha đầu này, bắt nàng tự mình vào lồng lấy vàng, chẳng phải là thượng sách hay sao?

Hắn bất động thanh sắc tiến lại gần Ninh Tuyết Mạch, định bất ngờ ra tay.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân đều tăm tắp. Cửa chính tối sầm lại, tám thiếu niên dũng mãnh bước vào. Bước chân mỗi người uyển chuyển, hành động nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt đã đứng trước mặt Ninh Tuyết Mạch, đồng loạt khom người: "Thiếu chủ nhân!"

Đám người nhị thẩm ngây người, ngay sau đó lão Chung bước nhanh vào, khom người bẩm báo với Ninh Tuyết Mạch: "Thiếu chủ nhân, họ là hộ viện do lão nô đưa tới. Niệm lực mỗi người đều từ cấp 2 trở lên, là võ sĩ chân chính. Họ tình nguyện ở lại hầu cận và bảo hộ Thiếu chủ nhân."

Hóa ra, khi đám người kia vừa gây ồn ào, Ninh Tuyết Mạch đã lén dặn dò lão Chung ra ngoài đón người. Có trọng thưởng tất có dũng phu, Tĩnh Viễn Hầu phủ treo thưởng lớn, bảng bố cáo chiêu mộ vừa dán, những người tài năng lập tức đến ứng tuyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play