“Hiệp nghị bồi ngủ?”

Điền Điềm cứng người tại chỗ.

Cái gì đây? Chẳng lẽ đại vai ác vừa mắt cô, định bao cô làm “đồ tẩm bổ” hằng ngày?!

Tiền Hạo khóe miệng giật nhẹ, lên tiếng đính chính:

“Điền tiểu thư, cô nhìn kỹ lại xem. Đây là làm bạn hiệp nghị, không phải bồi ngủ hiệp nghị.”

Một chữ sai mà nghĩa lệch cả… ngàn cây số.

Điền Điềm chớp mắt, cúi đầu soi kỹ. Ừ thật, đúng là “làm bạn”.

“À… xin lỗi, tôi hơi cận, không mang kính nên đọc nhầm.”

Tiền Hạo cười nhạt: “Không sao.”

Nhưng chưa kịp thở phào thì anh đã nghe cô lầm bầm:

“Cái tên gì mà ‘làm bạn hiệp nghị’… nghe xong ai mà chẳng hiểu lầm.”

Rồi cô còn tự xấu hổ vì vừa làm trò lố.

Tiền Hạo: “…” Thế là cuối cùng lỗi vẫn là tại anh à?

Bỏ qua vụ “đọc nhầm mang tính sát thương tinh thần”, Điền Điềm nghiêm túc đọc tiếp. Dần dần, cô cũng hiểu đây là dạng hợp đồng “bạn đồng hành” giống trong mấy phim/tiểu thuyết hợp đồng tình nhân hay hôn nhân. Chỉ là bản này thiên về kiểu “bạn bè thân tình” hơn.

Nội dung cực đơn giản:

Cô phải sống chung với đại vai ác.

Nếu hắn cần, bất kể cô đang ở đâu hay làm gì, đều phải có mặt phối hợp ngay.

Điền Điềm thấy lạ. Đại vai ác tự nhiên bày ra trò này làm gì?

Nghĩ một hồi, cô đoán chỉ có hai khả năng:

Khả năng 1: Từ nhỏ hắn đã thiếu thốn tình cảm gia đình, trong nhà không ai coi hắn là người thân. Giờ muốn từ “muội muội cũ” như cô kiếm chút hơi ấm tình thân, nhưng lại ngại nói thẳng nên mới ký hợp đồng cho vòng vo.

Khả năng 2: Muốn lợi dụng cô để chọc tức nhà họ Hứa.

Xét tình hình, Điền Điềm nghiêng về khả năng 2 hơn. Dù gì, trong nguyên tác, nhà họ Hứa vốn chán ghét nguyên thân giả thiên kim như cô, thậm chí coi là nỗi nhục. Cô xuất hiện trước mặt họ khác nào nhắc lại vụ “đổi nhầm con” từng khiến cả giới hào môn cười chê.

Hợp đồng còn kèm điều kiện: Hứa Trạch sẽ giúp cô giải quyết rắc rối hiện tại và hỗ trợ phát triển trong giới giải trí.

Thú thật, cả nguyên thân lẫn bản thân Điền Điềm đều khó mà từ chối. Triệu Mỹ Vân không phải hạng vừa, đã trêu vào thì chẳng dễ thoát, sau lưng lại có chống lưng mạnh. Cô tự xử thì mệt chết, nhưng nếu đại vai ác chịu ra tay thì quá tốt.

Còn chuyện “phát triển trong giới giải trí” — vốn cô không mặn mà, nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thì phải tiếp tục trụ trong ngành này.

Phân tích kỹ tình hình xong, Điền Điềm đã có quyết định.

Khi thấy cô gấp hợp đồng lại, Tiền Hạo biết là đã đọc xong. Anh lập tức hỏi:

“Điền tiểu thư, sau khi xem xong, cô có vấn đề hay điều kiện gì cứ nói. Hứa tổng bảo, cô muốn gì cũng được.”

Điền Điềm “Ừ” một tiếng, đặt bản hợp đồng xuống bàn trà, rồi lười nhác ngả người ra lưng ghế sofa.

“Có thể cho tôi biết, cái gọi là ‘hiệp nghị làm bạn’ này… mục đích của Hứa tổng là gì không?”

Dù trong đầu đã đoán được bảy tám phần, cô vẫn tiện miệng hỏi thêm một câu.

Tiền Hạo mỉm cười:

“Xin lỗi, Điền tiểu thư, chuyện này Hứa tổng không nói.”

(Còn vì cái gì nữa… đương nhiên là muốn giữ cô lại rồi!) — Tiền Hạo nghĩ thầm, nhưng lời này không thể nói ra.

Làm trợ lý đã khó, làm trợ lý cho Hứa tổng còn khó gấp đôi. Đoán ý sếp thì cần tu luyện dài dài.

Anh từng nghe mấy trợ lý của các tổng tài khác than thở rằng ngoài công việc, còn phải giúp xử lý chuyện riêng tư của sếp, đặc biệt là mấy vụ tình cảm — mà loại việc này, xử lý khéo thì chẳng ai nhớ, xử lý tệ là toang ngay.

Nhưng theo Hứa Trạch lâu như vậy, Tiền Hạo chưa từng gặp tình huống đó. Sếp gần như giữ mình sạch sẽ tuyệt đối — ngoài công việc vẫn là công việc. Nhiều năm qua, bên người đến bóng dáng phụ nữ cũng không thấy.

Có thời điểm Tiền Hạo còn nghi ngờ giới tính của sếp. Nhưng hôm nay, có vẻ mọi thứ sáng tỏ rồi.

Trong đầu anh tự biên ra cả một bộ phim truyền hình 8 giờ: hai người từng bất đắc dĩ chia tay, trong lòng vẫn chưa quên được nhau, nhiều năm sau tái ngộ, tiếp tục duyên xưa. Cái hợp đồng “làm bạn” này chính là chiêu thức hàm súc của Hứa tổng để theo đuổi lại “người cũ”.

Dù gì phim cũng hay diễn vậy — bá tổng lúc nào chẳng miệng nói không, tim thì muốn nổ tung.

Điền Điềm thấy ánh mắt Tiền Hạo có gì đó kỳ kỳ, nhưng không nghĩ nhiều.

Cô đâu ngờ được cái anh trợ lý trông đứng đắn này lại tự biên trong đầu một kịch bản cẩu huyết như vậy.

“À, vậy thôi.” Cô chìa tay: “Anh có bút không?”

Tiền Hạo hơi sững người, chưa hiểu ý.

“Không phải muốn ký hợp đồng sao? Không có bút thì tôi ký bằng gì?”

Lúc này anh mới vội vàng đưa cho cô một cây bút máy.

Điền Điềm cầm bút, ký tên cái rẹt — gọn gàng, dứt khoát — rồi đẩy hợp đồng lại cho Tiền Hạo.

Anh hơi choáng: thuận lợi thế này à? Lẽ nào Điền Điềm cũng còn tình cảm với Hứa tổng nên mới đồng ý nhanh vậy?

Thấy Tiền Hạo ngẩn ra, Điền Điềm cau mày:

“Sao thế? Có vấn đề gì không?”

Tiền Hạo bừng tỉnh, vội lắc đầu, cười đến mức… hơi ngốc:

“Không có gì, không có gì.”

(Thay Hứa tổng vui mừng thôi mà.)

Điền Điềm nhìn anh, thoáng cảm giác vị trợ lý này hình như… không quá thông minh.

Nhưng Tiền Hạo vẫn vui vẻ cẩn thận cất hợp đồng — nhiệm vụ Hứa tổng giao cuối cùng cũng xong.

“Điền tiểu thư,” Tiền Hạo hỏi tiếp, “Hứa tổng có hai chỗ ở thường xuyên tại thành phố B: một căn hộ cao cấp ở trung tâm, và căn biệt thự này. Cô muốn ở đâu?”

Điền Điềm liếc mắt quan sát khắp phòng, rồi thản nhiên nói:

“Vậy ở đây luôn đi, biệt thự thì thoải mái hơn.”

Kiếp trước cô vốn quen sống ở biệt thự ngoại thành, giờ đã thành thói quen nên chẳng định đổi. Huống hồ, cô vừa để ý thấy nơi này có cả quản gia lẫn bảo mẫu, ở đây không thiếu người chăm sóc đời sống hàng ngày cho cô, đổi chỗ ở… đúng là chẳng có lý do.

Tiền Hạo hơi bất ngờ, trong đầu vẫn chưa kịp bắt nhịp: Ủa, không hỏi xem Hứa tổng thường ở đâu sao?

“Được, lát nữa tôi sẽ bảo quản gia dẫn cô đi làm quen với biệt thự.” Anh gật đầu.

Điền Điềm cũng gật nhẹ, tỏ ý không có ý kiến.

Tiền Hạo lại bổ sung:

“Hứa tổng nói, trong thời gian anh ấy vắng nhà, nếu cô có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”

Điền Điềm lập tức nghĩ ra một chuyện:

“À đúng rồi, Hứa tổng của các anh… ở giới giải trí có tiếng nói lớn không?”

Thực ra câu cô muốn hỏi là: Hiện tại đại vai ác đã cắm rễ sâu đến mức nào trong giới giải trí? Theo nội dung nguyên tác, ở giai đoạn sau Hứa Trạch nắm một khối sản nghiệp giải trí cực kỳ vững chắc — chắc chắn không phải mới gây dựng ngày một ngày hai.

“Ý cô là sao?” Tiền Hạo hỏi lại.

“Ví dụ như… bây giờ có một chương trình tên 《Thực Tập Luyến Ái》, tôi rất muốn tham gia. Anh có cách để cho tôi suất vào thẳng không?”

Trong nguyên tác, sau khi nguyên thân bị Triệu Mỹ Vân gài bẫy đưa cho kim chủ, để bù đắp, Triệu Mỹ Vân mới giúp cô ta tranh được một suất vào thẳng chương trình này. Nhưng hôm qua Điền Điềm đã né được cái bẫy ấy, giờ muốn chen chân vào 《Thực Tập Luyến Ái》 đúng là hơi khó.

“《Thực Tập Luyến Ái》?” Giọng Tiền Hạo bật lên cao hơn bình thường, vẻ đầy ngạc nhiên. “Là cái dạng show yêu đương ấy à?”

Điền Điềm gật đầu:

“Ừ, đúng là show hẹn hò.”

Cô mở điện thoại, tìm luôn thông tin về chương trình, đưa cho Tiền Hạo xem để khỏi sợ anh hiểu nhầm.

Tiền Hạo lật xem từng trang, càng đọc mặt càng đen. Xong rồi. Cô ấy mà tham gia show hẹn hò với mấy ông khác… Hứa tổng mà biết thì sao đây?

“Điền tiểu thư, chuyện này cô chờ một chút, tôi phải xin chỉ thị từ Hứa tổng rồi mới trả lời được.”

Điền Điềm cũng không thấy có gì lạ. Dù sao một chuyện lớn thế này, trợ lý không quyết là đúng, cô liền gật đầu:

“Được.”

Rời biệt thự xong, Tiền Hạo nhìn đồng hồ, đoán giờ này Hứa tổng chắc vừa xuống máy bay. Anh do dự vài giây, rồi vẫn bấm gọi.

Ở văn phòng chi nhánh nước ngoài, Hứa Trạch vừa nghe xong báo cáo từ cấp dưới thì nhận điện thoại từ Tiền Hạo. Anh đại khái cũng đoán được nội dung.

Ban đầu, anh định tự mình nói chuyện với Điền Điềm, nhưng vì bên công ty nước ngoài đột xuất có việc gấp nên đành để Tiền Hạo ở lại xử lý.

“Chuyện làm đến đâu rồi?” Hứa Trạch hỏi.

Tiền Hạo báo cáo toàn bộ, nghe đến phần Điền Điềm đồng ý ký hợp đồng, Hứa Trạch hơi thả lỏng.

“Đều thuận lợi… chỉ là…” Tiền Hạo ấp úng.

Hứa Trạch cau mày, giọng hơi mất kiên nhẫn:

“Chỉ là gì?”

Nghe thấy sếp bắt đầu mất kiên nhẫn, Tiền Hạo liền nói thẳng:

“Chỉ là Điền tiểu thư muốn tham gia một gameshow tên 《Thực Tập Luyến Ái》.”

Hứa Trạch đang định ký văn bản thì dừng lại. Chương trình này anh có chút ấn tượng — đời trước công ty con của Hứa thị từng tài trợ, đồng thời mượn sóng để quảng bá sản phẩm, hiệu quả rất tốt.

“Ừ. Anh bảo Trương Duy bên bộ phận thương vụ liên hệ với tổ chương trình, bàn chuyện tài trợ. Xem trong hệ thống công ty, thương hiệu nào phù hợp thì cho vào.” Hứa Trạch nói gọn.

Theo phản xạ nghề nghiệp, Tiền Hạo lập tức đáp:

“Rõ, tôi sẽ liên hệ Trương tổng ngay.”

Tiền Hạo vừa dứt lời mới chợt nhận ra có gì đó sai sai, liền vội bổ sung:

“Hứa tổng, còn chuyện Điền tiểu thư muốn tham gia chương trình kia… anh định xử lý thế nào?”

Giọng Hứa Trạch vẫn bình thản:

“Bảo Trương Duy khi bàn điều khoản thì kèm cả điều kiện này vào, chắc sẽ không có vấn đề.”

Trong giới giải trí, chuyện nghệ sĩ mang vốn để vào thẳng chương trình là quá bình thường, thao tác cũng chẳng khó.

Nghe vậy, Tiền Hạo vẫn hơi bàng hoàng:

“Tức là… Hứa tổng, anh đồng ý với yêu cầu của Điền tiểu thư?”

Câu hỏi này khiến Hứa Trạch nhíu mày theo phản xạ. Hôm nay trợ lý của anh dường như nói nhiều bất thường. Rõ ràng anh đã nói rất rõ ràng, vậy mà vẫn phải hỏi lại?

Đã nói sẽ giúp Điền Điềm phát triển trong giới giải trí, thì anh sẽ không nuốt lời.

Giọng anh lạnh hơn:

“Ừ, tôi đồng ý.”

Tiền Hạo: “…”

Thứ tôi không hiểu chính là… đưa tận tay ‘bạn gái cũ’ của mình đi tham gia show hẹn hò, rốt cuộc là logic gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play