Vì quá oán hận bản thân ngốc nghếch, cộng thêm cú đẩy vừa rồi đã dùng hết toàn bộ dũng khí, nên khi người đàn ông giúp cô thắt lại dây an toàn, cô vẫn không nhúc nhích trên ghế.

Cô nhắm chặt mắt.

Sau đó, anh hôn lên mắt cô.

Có chút mặn, có chút ngọt.

Và cái mùi hương kia không phải ảo giác, chỉ cần ở gần cô mới có thể ngửi thấy.

Mê người, quyến rũ.

Diệp Thanh Thư biết không thể nóng vội, lúc chia lìa, dư quang vẫn luôn nhìn chăm chú lên mặt cô, thấy cô từ kinh hoảng đến kinh ngạc rồi may mắn, anh sung sướng cong khóe miệng.

Chiếc xe khởi hành.

Ngu Dung một đường đều lo lắng đề phòng, đối diện với đủ loại suy diễn không biết mục đích, thậm chí còn liên tưởng đến án giết người phân xác, nhưng cô không dám trốn.

Cô sợ chọc giận anh.

Cũng không thể mở miệng nói lý do.

Diệp Thanh Thư đại khái đoán được tâm trạng của cô.

Thật ra, đây là con mồi dễ bị bắt nạt nhất, cũng là con mồi ngọt ngào và ngon miệng nhất mà anh từng gặp trong đời.

[Tiểu hồ ly ngốc nghếch cứ lượn lờ quanh cái bẫy, vui sướng trong lòng không cần nói cũng biết.]

Khi chiếc xe dừng trước một tiệm ăn gia đình, trái tim treo lơ lửng của Ngu Dung lại lần nữa rơi xuống đất.

Hóa ra là ăn cơm.

Cửa hàng này là một tiệm ăn gia đình có tiếng ở địa phương, khách hàng đều phải đặt trước.

Trong tiệm được trang hoàng theo phong cách quốc phong, người phục vụ cũng mặc Hán phục được cải tiến đồng bộ, trang sức có chút khác biệt.

Ngu Dung tò mò nhìn quanh một lượt, rồi bước vào phòng riêng, lòng lại càng thêm khẩn trương.

Người đàn ông ngồi xuống đối diện cô.

Nhưng anh không làm gì cả.

Chỉ là đưa thực đơn cho cô.

Ngu Dung không thấy giá cả trên thực đơn, chỉ có hình ảnh và tên món ăn. Nhưng nhìn những cái tên đầy thi vị, hoặc những món kinh điển như Phật nhảy tường, Bách điểu triều phượng, cô biết chắc chắn sẽ không hề rẻ.

Cô do dự một lát rồi chọn ba món.

Diệp Thanh Thư lại gọi thêm năm, sáu món nữa, trong đó có hai món tráng miệng.

Quá trình thưởng thức mỹ thực diễn ra khá hài hòa.

Diệp Thanh Thư cũng không có hành động thừa thãi nào.

Chỉ là ánh mắt xâm lược của anh cứ rơi trên da thịt cô, khiến cô khẽ rùng mình, nhưng rồi anh lại thu mắt về hoặc nhìn đi chỗ khác.

Vài lần như vậy, cô dần trở nên chết lặng.

Sự chết lặng không phải là phản ứng sinh lý rùng mình, mà là mỗi lần sự phòng bị trong cô vừa được kéo lên cao lại bị dỡ xuống.

Sau bữa trưa, trên xe, người đàn ông lại tiến sát lại gần.

Nhưng lần này, Ngu Dung không né tránh, cô ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, để mặc anh thong thả cài dây an toàn giúp cô.

Anh có vẻ mặt nghiêm trang.

Ngu Dung lại cứng đờ cả người.

Sau khi thắt xong dây an toàn, người đàn ông khẽ cười, anh tháo kính xuống, rồi hôn cô.

Đây là lần thứ hai Ngu Dung hôn trong đời, chỉ cách lần đầu tiên đúng một bữa cơm.

Cô ngây ngô, lại chẳng biết hô hấp.

Khi Ngu Dung sắp nghẹt thở, Diệp Thanh Thư mới buông cô ra. Anh cúi đầu nhìn, thấy mắt cô ngấn nước, khẩn cầu nhìn anh.

"Thảo!" Anh rất ít khi nói tục, nhưng thật sự không chịu nổi, bất đắc dĩ thốt lên: "Ngu Dung, em đúng là yêu tinh."

???

Ngu Dung hoàn toàn không hiểu gì, lại bị tiếng mắng này làm cho kinh sợ, theo bản năng cắn môi.

Lần này, người đàn ông lại buông tha cho cô.

Tuy rằng anh đã để lại cho cô ấn tượng thực không xong, nhưng không thể nào tệ hơn được nữa.

Diệp Thanh Thư cuồng nhấn ga, khởi động xe. Tốc độ xe cực nhanh, cơ hồ là chà xát điểm mấu chốt của việc tuân thủ giao thông.

Chiếc xe không về thư viện, mà đi vào một tòa cao ốc thương nghiệp ở trung tâm thành phố gần đó. Trong cao ốc có không ít xí nghiệp.

Họ đi vào một văn phòng luật sư gần trên đỉnh tòa nhà.

Đúng vậy, Diệp Thanh Thư là một luật sư.

Anh không chỉ là một luật sư kim bài, mà toàn bộ văn phòng luật sư này đều do anh mở.

Việc ông chủ nắm tay một cô gái vào công ty khiến lễ tân, luật sư, trợ lý đều sốc.

Ánh mắt của họ dừng lại khi rơi trên người cô gái.

Họ biết Boss tham gia một gameshow để khai hỏa danh tiếng công ty, và toàn bộ người trong công ty đều đang theo dõi.

Rất nhiều người thích Ngu Dung, hoặc có thể nói, khi không có bất kỳ khúc mắc về lợi ích nào, ai mà không thích cô chứ?

Ngu Dung ngoài đời thực khác hẳn với hình ảnh trên màn ảnh, so với vẻ xinh đẹp vốn có, cô còn xinh đẹp hơn gấp bội.

Làn da trắng như sữa, mịn màng như phủ phấn, hàng mi dài khẽ buông xuống.

Có người âm thầm nuốt nước miếng.

Ôi, còn có đôi môi đỏ mọng hơi sưng nữa.

???

Sau đó, mọi người thấy Boss nhà mình dẫn cô một mạch vào văn phòng của anh.

Cửa đóng lại.

Tiếc thật!

Im lặng một giây, mọi người lại bắt đầu xôn xao bàn tán. Họ không dám bới móc chuyện riêng của ông chủ, nhưng lại rất hứng thú với những tin đồn trong giới công nhân. Ai cũng biết Boss của họ rất ưu tú, tuổi còn trẻ mà đã gây dựng được sự nghiệp lớn như vậy.

Nhưng so với Ngu Dung, vẫn có người cảm thấy không xứng đôi cho lắm.

"Vậy ai mới xứng cơ chứ?"

Có người đàn ông lén lút nắm chặt điện thoại, trong đó lưu giữ rất nhiều video về chương trình hẹn hò mà Ngu Dung là nhân vật chính.

Văn phòng không lớn lắm, nhưng có một phòng nhỏ riêng, để Diệp Thanh Thư nghỉ ngơi khi bận rộn.

Phòng tuy nhỏ nhưng có đủ tiện nghi.

Có cả giường nữa.

Ngu Dung đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, như một con robot bị lên dây cót, cô lập tức động đậy, ấp úng từ chối: "Tôi còn có việc phải đến thư viện, tạm biệt."

Cô vừa bước được nửa bước.

"Có việc? Vẽ truyện tranh à?" Anh ta thờ ơ hỏi một câu khiến cô đứng khựng lại tại chỗ.

Ngu Dung ấp úng: "Chức nghiệp của tôi vẫn chưa được công bố."

Diệp Thanh Thư khen ngợi: "Nhưng mà dễ đoán thật đấy, Dung Dung là một họa sĩ truyện tranh, giỏi thật đó."

Họa sĩ truyện tranh là nguyên chủ, chứ không phải Ngu Dung, nhưng lòng hư vinh khiến cô không khỏi có chút kiêu ngạo.

Dù trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cô cũng không quên hư vinh đâu.

"Bây giờ truyện tranh đều như vậy sao?" Diệp Thanh Thư cầm trên tay một chiếc notebook màu hồng nhạt, trên đó có mấy bức phác thảo mà cô vẽ tối qua.

Anh cười, đọc một câu.

"Không."

Lời tuyên án công khai này khiến cô gái cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng nhào tới giật lại notebook của mình.

Nhưng anh cao mét tám bảy, còn cô chỉ mét sáu tám, căn bản không với tới, nhưng anh nhẹ nhàng đưa notebook cho cô.

Sau đó, anh bèn ôm ngang cô gái đang nhào vào lòng mình lên.

Ngu Dung bắt đầu giãy giụa nhẹ.

"Ngoan nào." Anh khàn giọng nói.

Ngu Dung: "..."

"Thật ngoan," anh lại không nhịn được bật cười, anh tiếp tục đọc, "Cô ngủ say sưa, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn."

Notebook đã cướp về được.

Nhưng nội dung thì không, đã vào trong đầu anh rồi.

Ngu Dung gấp đến nỗi nước mắt trào ra, không biết làm gì, cô bị anh hôn lên trán.

"Còn có mắt nữa."

Anh hôn lên đôi mắt cô, nuốt cả nước mắt, notebook rơi xuống đất "phanh" một tiếng.

Anh tiếp tục đọc: "..." Bởi vì trí nhớ tốt, anh đã ngâm nga toàn bộ.

Giọng của Diệp Thanh Thư vốn dĩ trong trẻo, mát lạnh, nay lại khàn đi vài phần, vậy mà cô vẫn không biết xấu hổ mà nói:

"Không." Cô gái yếu ớt, sức lực còn không bằng mèo con, Ngu Dung giãy giụa lần cuối: "Tôi muốn kiện anh!"

"Kiện?" Tay Diệp Thanh Thư không ngừng động, miệng cũng không ngừng, anh vừa thở dốc vừa hỏi: "Vậy tôi giúp Dung Dung nhé?"

Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện suy đồi đạo đức như vậy, vừa buồn cười lại vừa thấy nực cười. Nhưng anh là một con người, lòng người vốn dĩ thiên vị, vì cô xuống địa ngục thì sao chứ?

Ngu Dung từ bỏ giãy giụa.

Diệp Thanh Thư càng thêm kinh ngạc, không hiểu vì sao Nữ Oa lại tạo ra một người như vậy, từ linh hồn đến thể xác, mỗi một chỗ đều như được tỉ mỉ tạo ra chỉ dành riêng cho anh.

Vẻ đẹp động lòng người đến kinh tâm động phách.

Ngu Dung không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Cô chỉ nhớ mang máng người đàn ông kia ôm mình vào phòng vệ sinh, đến khi tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Giật mình ngồi dậy, chăn tuột xuống.

Ngu Dung khẽ "A" một tiếng, vội kéo chăn lên che kín người, vùi đầu một hồi lâu, rồi mới ló đầu ra. Dường như nhớ ra điều gì, cô đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng xua đi những hình ảnh lộn xộn trong đầu.

Quần áo cũ được gấp gọn đặt trên tủ đầu giường, nhưng từ áo thun, quần jean đến áo lót đều đã không thể mặc lại được nữa.

Nhưng ở tủ đầu giường bên cạnh lại có quần áo mới, đồ lót vừa vặn với cô.

Còn có một chiếc váy liền thân, màu tím nhạt in hoa nhí.

Ngu Dung không còn lựa chọn nào khác, đành phải mặc vào. Chiếc váy này lại kín đáo hơn cô tưởng, tà váy dài đến mắt cá chân, nhưng không hề xấu xí. Đường cắt may vừa vặn, mang chút phong cách cổ điển.

Mọi thứ cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không đúng, còn có đôi môi. Môi cô bị hôn và cắn quá nhiều lần, giờ vẫn còn hơi sưng đỏ.

Cũng may cô còn có son môi.

Ngu Dung có không ít son môi, nhưng thường ngày cô chỉ dùng loại son dưỡng không màu, cũng có một vài thỏi son màu để dùng ở nhà.

Màu đỏ đậm với độ che phủ cao sẽ giúp che đi vết sưng tấy, cũng may sáng nay cô đã gói đồ trang điểm vào ba lô.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô trang điểm đậm để ra ngoài.

Soi mình trong gương, thì đúng là đẹp thật, nhưng có gì đó hơi kỳ lạ, có lẽ là do mặt mộc quen rồi chăng?

Nhưng biết làm sao được.

Ngu Dung mất tự tin cọ xát tận mười mấy phút, hít sâu đến mấy chục cái, cuối cùng vẫn là mở cửa phòng bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play