Ôn Tuyết Đình nhiệt tình chào đón cô: "Dung Dung dậy rồi à, hôm nay ăn sáng bằng sủi cảo nhé, do Thời Uyên và A Mị cùng nhau nấu đấy."
Trước mặt bao nhiêu người, Ngu Dung không thể từ chối.
Huống chi đây cũng không phải chuyện gì to tát, tìm cớ để giao lưu với mọi người cũng khó mà.
Nhưng cô còn chưa kịp đi vào bếp, Thời Uyên đã bưng một đĩa sủi cảo hấp ra, Tả Toản cũng sốt sắng lấy bộ đồ ăn của mình và Ngu Dung.
Diệp Thanh Thư mỉm cười hỏi: "Hôm nay không có cháo, nhưng có sữa bò, sữa đậu nành, sữa chua, Dung Dung cô muốn uống gì?"
Ánh mắt của những người khác cũng đầy ẩn ý.
Ngu Dung chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, hoặc có phép thuật để biến mất khỏi đây, nhưng điều đó là không thể.
Cô chỉ có thể nói cảm ơn, rồi chọn uống sữa chua.
So với sữa bò nguyên chất, sữa chua vẫn hợp khẩu vị cô hơn.
Sủi cảo cũng không tệ.
Vỏ bánh mua sẵn, nhưng phần nhân bên trong, cả nước chấm giấm, tương ớt đều do Thời Uyên tự tay pha chế.
Lâm Mị không phải hoàn toàn không biết nấu ăn, cô vẫn có thể làm được một vài món salad chay đơn giản.
Việc Lâm Mị chọn Thời Uyên không chỉ vì Diệp Thanh Thư không nể mặt cô, mà mục tiêu ban đầu của cô vốn dĩ là Thời Uyên.
Không vì gì cả, ngoài việc Thời Uyên lớn lên đẹp trai, anh còn có một cái họ hiếm gặp.
Cả nước có đúng một gia tộc nổi danh mang họ này, đó là công ty khoa học kỹ thuật y học hàng đầu trong nước, thậm chí trên toàn cầu, chuyên về dược phẩm, thiết bị y tế và bệnh viện tư nhân trải rộng khắp cả nước.
Còn vì sao một "kim cương Vương lão ngũ" lại muốn tham gia một chương trình hẹn hò thì không phải việc cô phải lo, gả vào hào môn có ý nghĩa hơn nhiều so với việc yêu đương ngây ngô.
Đáng tiếc là Thời Uyên quá lạnh lùng, ít nói, cả buổi ăn sáng cùng nhau, tiến độ "công lược" của Lâm Mị bằng không.
Hơn nữa, điều khiến Lâm Mị cảm thấy nguy cơ đột ngột ập đến là cô phát hiện Thời Uyên đối với Ngu Dung dường như có chút khác biệt.
[Sách, đúng là đàn ông, bọn họ đều thích cái kiểu phụ nữ trà xanh nhìn có vẻ thanh thuần này.]
Ôn Tuyết Đình ăn xong một cái sủi cảo rồi nói: "Hình như nước chấm này có chanh thì phải? Ngon thật đấy!"
"Đúng vậy." Lâm Mị phụ họa, Ôn Tuyết Đình này cũng không phải dạng vừa đâu.
Hoặc có thể nói, không có nữ khách quý nào đơn giản cả, một người thì giả hiền thê lương mẫu, một người thì ngụy thiên chân ngọt muội.
Tám lạng nửa cân.
Nhưng kẻ thù của kẻ thù có thể là bạn, Lâm Mị và Ôn Tuyết Đình vui vẻ trò chuyện như một đôi bạn thân.
Ngu Dung chẳng hề nhận ra sự vi diệu giữa họ, chỉ phụ họa theo Ôn Tuyết Đình gật gù, thấy bữa sáng này quả thật không tệ.
Cô lại uống một ngụm sữa chua.
Tuy không còn râu bạc, nhưng trên môi cô không tránh khỏi dính chút sữa chua, cô bèn mím môi lau sạch.
Tả Toản nhìn đôi môi đỏ mọng dính sữa chua trắng xóa của cô, không kìm được mà nhớ đến đêm qua.
Cùng với giấc mộng xuân ướt át đêm qua, cổ họng anh có chút khô khốc, bèn uống một ngụm sữa chua cùng loại, nhưng anh uống một hơi hết nửa ly.
Rồi chuyện đi làm lại được nhắc đến.
Diệp Thanh Thư ôn hòa cười nói: "Nếu Dung Dung cũng làm ở trung tâm thành phố, hay là đi chung đường nhé?"
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng nghe anh nói lại mang ý khẳng định.
Ngu Dung không nói nên lời, khẽ lắc đầu từ chối.
"Đúng vậy, đúng vậy, đi cùng chúng ta đi, cho có bạn." Lâm Mị đột nhiên nhiệt tình mời mọc.
Nếu Diệp Thanh Thư đã bị cô ta loại khỏi vòng chiến, vậy nhường anh ta cho Ngu Dung thì sao?
Hai người họ khóa chặt nhau, cô ta vẫn còn cơ hội công lược những vị khách quý khác.
"Vậy có làm phiền Thanh Thư ca quá không?" Người lên tiếng không phải Ngu Dung, bởi hiện tại cô ta vẫn luôn gọi đầy đủ tên khách quý, dù rằng vốn dĩ cô ta cũng ít khi gọi tên ai, mà là Ôn Tuyết Đình.
Trong việc nhằm vào Ngu Dung, Ôn Tuyết Đình có thể kết minh với Lâm Mị và Kha Chi Chi.
Nhưng cô không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội xào couple với người khác phái nào, lên chương trình này không vì lưu lượng thì vì cái gì chứ, vì thế tỏ ra tri kỷ với tất cả mọi người.
Diệp Thanh Thư mỉm cười: "Không phiền."
Ngu Dung thấy không ai đứng về phía mình, đành gật đầu đồng ý, lại lơ đãng bỏ qua một đại cẩu đang vò đầu bứt tai, còn có hai người đang giãy giụa trong thế giới nội tâm.
Mọi người giải tán.
Bảy giờ, phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Khán giả ngồi canh ở phòng phát sóng trực tiếp cùng Kha Chi Chi vừa xuống lầu đều ngơ ngác, người của họ đâu?
Người đâu cả rồi? Đi làm rồi à?
Đạo diễn cùng tổ chương trình cười khổ, họ có đầy đủ tư liệu bối cảnh của khách quý, thời gian phát sóng trực tiếp cũng vì thế mà định.
Nhưng hiện tại thế mà đến đi làm cũng lười, không thể không tạm thời điều chỉnh, quyết định đẩy thời gian phát sóng trực tiếp ngày mai lên trước một giờ.
Không không không, có lẽ trước một giờ còn chưa đủ ấy chứ.
Bắt đầu từ khi có người xuống lầu.
Hôm qua, cô xuống xe ở trạm giao thông công cộng.
Nhờ "Luyến Tổng" nổi đình nổi đám, Ngu Dung càng được yêu thích hơn bao giờ hết. Dù cô đã mua vội một chiếc khẩu trang ở cửa hàng tiện lợi để che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng vẫn có người nhận ra.
"Kiểu tóc và quần áo của cậu giống hệt hôm qua." Cô gái tóc mái bằng vừa nhận ra cô liền giải thích thêm.
Ai mà chẳng từng mơ mộng làm minh tinh cơ chứ?
Ngu Dung hồi nhỏ cũng từng mơ ước, nhưng cô biết rõ với chỉ số thông minh và tính cách của mình thì không thể nào "cân" được vị trí đó. Nghe người ta khen vậy, mặt cô nóng bừng, chẳng biết đáp lại thế nào.
Cô gái tóc mái bằng không cần cô đáp, kích động khen lấy khen để: "Dung Bảo Nhi, à không, Ngu mỹ nhân, tớ là fan "mẹ" của cậu đó! Cậu ở ngoài xinh đẹp và ngoan hơn trên TV nhiều, trời ơi, cái màn ảnh kia chẳng lột tả được một phần vạn vẻ đẹp của cậu!"
Chưa từng được khen như vậy bao giờ, Ngu Dung vừa vui vừa hoảng: "Không... không..."
Phủ nhận như vậy hình như không hay lắm, cô bèn nói thêm: "Cảm ơn ạ?"
"A ô, ngoan quá là ngoan!"
Cô gái tóc mái bằng che miệng thét chói tai. Thảo nào cô nàng có thể "cân" hết dàn khách mời nam, trên mạng nào là "Cây đa CP", "Tỷ đệ CP", "Hoa dung CP" tranh nhau "sứt đầu mẻ trán" [haha].
Không chỉ cô gái tóc mái bằng, những người khác cũng xúm vào bắt chuyện.
Có người hỏi thông tin liên lạc, có người hỏi chỗ đặt máy quay phim, thậm chí còn có dì giới thiệu con trai độc thân của mình nữa chứ.
Ngu Dung hoàn toàn không chống đỡ nổi, vừa mừng thầm vừa sợ hãi.
Cô sợ mọi người nhìn thấy con người thật của cô, phát hiện cô là một người nhát gan, mắc chứng sợ xã hội, còn có rất nhiều tính cách đáng ghét, rồi sẽ không thích cô, thậm chí có thể có những hậu quả tiêu cực trên mạng nữa.
Kiếp trước cô cũng từng bị người ta "bới lông tìm vết" rồi.
Cũng may thư viện chỉ vài phút là đến, nhân viên công tác và độc giả bên trong càng thêm dè dặt.
Ngu Dung trả chiếc ô hôm qua cho chàng thanh niên kia, cầm quyển sách, tìm một góc khuất, bắt đầu nằm xuống ngủ bù.
Một số người mắc chứng sợ xã hội rất giỏi tự thôi miên, chỉ cần ngủ thiếp đi thì mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.
Có lẽ do tối qua thức khuya nên cơn buồn ngủ kéo đến ào ạt, cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.
"Dung Dung, dậy đi." Bên tai cô vang lên một giọng nói dễ nghe, có chút quen tai, nhưng cô không thể nhớ ra là ai.
Ngu Dung vốn dĩ đã có chứng tụt huyết áp khi thức dậy, huống chi đây không phải là tỉnh giấc tự nhiên, mà là bị người khác đánh thức một cách mạnh mẽ, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
"Dung Dung?"
"Ừm."
Giọng nói này thật hay, như dòng nước mát mùa xuân chảy vào ao hồ, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn.
Ánh mắt người đàn ông đối diện dần trở nên sâu thẳm: "Đến giờ ăn trưa rồi."
Cô ngốc nghếch đáp: "Vâng."
"Chúng ta đi thôi."
"Ừm."
Vừa mới tỉnh lại, Ngu Dung ngoan ngoãn nghe lời, mặc kệ người đàn ông giúp mình thu dọn đồ đạc, rồi nắm tay cô rời khỏi thư viện.
Trong thư viện không có nhiều người "ship" cặp đôi này lắm, nhưng lại không ít người hậm hực vì người đàn ông kia mang mỹ nữ đi mất, thậm chí có người tức giận bất bình muốn ngăn cản.
Uông Chính Đông bị người giữ lại, khuyên nhủ: "Người ta vốn dĩ là tình nhân, cậu chen vào làm gì."
Thanh niên cãi lại: "Không phải mà."
"Luyến tổng, luyến tổng, luyến ái tổng nghệ, mấy người thuộc giới thượng lưu tinh anh chơi trò chơi, có liên quan gì đến chúng ta đâu. Chính Đông à, đừng si mê nữa, cậu và cô ấy khác nhau một trời một vực đó."
Ngu Dung ngồi vào ghế phụ, người đàn ông ngồi vào ghế lái, rồi thân thể lập tức nhích lại gần cô.
"Không."
Cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm đẩy anh ra.
"Không giả vờ nữa à?" Người đàn ông nhìn cô cười hai tiếng.
Khi đi đến xe, cô như một đóa tuyết trắng điểm xuyết chút hồng, lúc đó anh đã biết cô đã tỉnh táo lại rồi.
Nhưng cô cứ như con rùa đen nhỏ, rụt vào mai, làm bộ không biết, vậy nên anh chiều theo cô.
Ngu Dung vẫn không biết mình sơ hở ở đâu, trong mắt bắt đầu mờ mịt hơi nước.
Diệp Thanh Thư dời tầm mắt, cũng không trêu chọc cô nữa, chuyển chủ đề: "Thắt dây an toàn vào đi, tuân thủ quy tắc giao thông cơ bản."
Lúc này Ngu Dung mới biết vừa rồi anh tới gần là để giúp mình thắt dây an toàn, cô hận không thể khóc vì sự ngốc nghếch của mình.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vì sao khi mở cửa anh không giúp cô thắt, mà lại cố tình làm trong không gian nhỏ hẹp này.