Chờ mãi không thấy Hạo Chí đến, à quên, Hạo Chí đi mua điểm tâm rồi.

Ai cũng biết, Chu Dĩ Chi chỉ là một Vương gia cố tỏ vẻ đạo mạo mà thôi. Cho nên chàng biết làm thơ mới lạ.

Chàng tự nhốt mình trong phòng, nhìn bút mực và giấy trắng mà người hầu đã chuẩn bị cho mình, sau đó nhấc bút… Vẽ rùa.

- Vương gia, lão phu nhân gọi ngài ra ngoài. - Nha hoàn gõ cửa phòng chàng.

Chu Dĩ Chi xé con rùa xuống, vò thành một cục rồi ném vào một góc nào đó. Chàng phủi phủi tay áo, cao giọng hô một tiếng:

- Đến ngay đây!

Đẩy cửa ra, Chu Dĩ Chi thấy mẫu thân và Lý Thanh Thu vẫn ngồi ở bàn trong sảnh chính. Chàng lén nhìn Lý Thanh Thu một cái, chau mày, ra vẻ khổ não nói:

- Hối ta ra làm gì? Hôm nay ta có hứng, làm liền hai bài thơ.

Lý Thanh Thu cười tủm tỉm:

- Vương gia biết làm thơ à? Có thể cho tiểu nữ xem không ạ?

- ... - Chu Dĩ Chi không ngờ đến nước này.

Mẫu thân nhìn Chu Dĩ Chi bằng ánh mắt thương hại, còn chàng thì xịt keo. Nhưng dù như thế thì ngoài mặt chàng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

- Bí mật. - Chu Dĩ Chi mỉm cười, nói.

Xém tí là nhục mặt rồi.

Chu Dĩ Chi thần bí khó lường thầm vui mừng. Chàng không chỉ giữ được hình tượng tài hoa ngời ngời  mà còn củng cố được tính cách cao ngạo lạnh lùng của mình.

Mẫu thân gọi Chu Dĩ Chi qua:

- Ta giữ Lý cô nương lại ăn trưa rồi, con trai à, con nói chuyện với nàng ấy  một lát đi, ta ra bếp sau xem sao.

Bà lại chạy một mạch đi mất.

Chu Dĩ Chi ngồi xuống, cúi đầu uống trà, không nhìn Lý Thanh Thu. Cô nương mê chàng như điếu đổ này được ở riêng với chàng nên chắc là đang ngại, cố tìm chủ đề để nói chuyện với chàng đây mà.

Chu Dĩ Chi kiên nhẫn chờ, ai ngờ chờ mãi vẫn không thấy Lý Thanh Thu mở lời. Chàng ngẩng đầu nhìn lén Lý Thanh Thu một cái.

[Chán quá đi.]

Hết rồi.

Trong lòng nàng toàn ba từ này thôi.

- ... - Thấy chán thì nói chuyện với ta đi chứ, lẽ nào cô muốn ta tìm chủ đề à? Ta đường đường một Vương gia, bộ ta không cần thể diện sao?

Chu Dĩ Chi đặt tách trà xuống, nói:

- Thật ra năm xưa phụ hoàng có ý định truyền ngôi cho ta, chỉ là ta không nhận thôi.

Lý Thanh Thu: ?

Chu Dĩ Chi tiếp tục nói:

- Cô có thấy cây tùng bách trước sân không, là Lương Vương tặng cho ta đấy, quý vô cùng, còn quý hơn dạ minh châu gấp mấy lần.

Lý Thanh Thu: ?

Chàng vẫn chưa nói xong:

- Hoàng huynh và ta có quan hệ cực tốt, những đại thần có danh có thế trong triều đều là bạn thân của ta.

Lý Thanh Thu: ?

*

Ăn trưa xong, Lý Thanh Thu về nhà. Vương phủ lại quay về với sự quạnh quẽ vốn có.

Sau vài lần Lý Thanh Thu đến vương phủ, lòng tin của mẫu thân tăng vọt, ngày nào cũng tất bật lo toan làm sao để sính lễ trông hậu hĩnh hơn, để con trai mình thắng được tình địch của chàng. Chu Dĩ Chi thì lại nghĩ, tuy bản vương không thích Lý Thanh Thu, nhưng nếu nàng đã yêu ta đến thế thì đồng ý với nàng cũng được.

Thế là ngoài mặt chàng khuyên mẫu thân đừng làm lớn quá, nhưng sau lưng thì lại lén lút kiểm kê toàn bộ gia sản của mình. Ngoài ra ngày nào chàng cũng ngồi trong đình nghỉ mát, uống trà với vẻ tràn đầy tự tin.

Chẳng bao lâu sau, lòng tin của chàng đã bị Hạo Chí xua tan.

- Vương gia! Lại có chuyện rồi Vương gia! - Vừa nghe thấy câu này, Chu Dĩ Chi đã thấy đau đầu.

Hạo Chí mặt mày đưa đám:

- Vương gia! Nô tài nghe nói Lý Thừa tướng có ý định đồng ý hôn sự với Trương gia!

Nước trà chảy xuống từ khóe miệng Chu Dĩ Chi, trông cứ như chàng bị hộc máu vậy.

Chu Dĩ Chi cảm thấy chuyện lớn đời mình bị đe dọa. Từ xưa đến nay, hôn sự đều do cha mẹ định đoạt, nếu Lý Thừa tướng đã đồng ý hôn sự thì chuyện này e là không dễ giải quyết rồi. Có khi bây giờ Lý Thanh Thu đang ở nhà, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt vì mối hôn sự không như ý này.

Chu Dĩ Chi thầm nghĩ, nhưng may mà bản thân chàng lại là một người lương thiện, nếu Lý Thanh Thu vì yêu chàng mà muốn bỏ trốn cùng chàng, chàng cũng có thể từ bỏ thân phận Vương gia này.

Chu Dĩ Chi ngồi yên ở nhà chờ, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Lý Thanh Thu lén lút sai người gửi giấy hay gửi lời gì cho mình. Chắc là Lý Thanh Thu đã bị người ta giam lỏng trong nhà, hoàn toàn không có cơ hội liên lạc với bên ngoài rồi. Chu Dĩ Chi cảm thấy gánh nặng trên vai mình lại nặng thêm một chút.  ( app TYT - tytnovel )

Chàng chuẩn bị một ít đồ đi đêm, định nhân lúc trời tối để giải cứu Lý Thanh Thu ra ngoài. Nghĩ rằng có thể lúc đó Lý Thanh Thu sẽ cảm kích đến khóc lóc thảm thiết, đến cả lời an ủi Chu Dĩ Chi cũng đã nghĩ xong rồi.

- Không hay rồi! Vương gia! - Hạo Chí lại xuất hiện: - Nô tài vừa mới thấy Lý tiểu thư lại đi dạo phố cùng Trương công tử!

Chu Dĩ Chi ném mạnh bộ đồ đi đêm xuống đất, còn giẫm lên nó mấy cái.

*

- Vương gia, khéo quá, hôm nay ngài lại ra ngoài mua điểm tâm ạ? – Hôm nay Lý Thanh Thu mặc một chiếc váy màu đỏ rực, trên viền của làn váy còn thêu mấy đóa hoa.

Bên cạnh nàng là tên Trương Dục đáng ghét kia:

- Thất Vương gia.

Chu Dĩ Chi kéo Lý Thanh Thu đi, chỉ để lại một câu lạnh như băng:

- Lý cô nương, ta có chuyện muốn nói với cô.

Trương Dục đứng tại chỗ, thầm cảm thấy buổi hẹn ngắm hoa hôm nay chắc lại toi rồi.

Chu Dĩ Chi kéo Lý Thanh Thu vào một quán trà, ngồi xuống.

- Ta thấy vị trà lạnh ở đây rất chuẩn. - Chàng bảo tiểu nhị cho hai ly, lại giới thiệu với Lý Thanh Thu.

Lý Thanh Thu: ...

- Vương gia đột nhiên kéo tiểu nữ tới đây là để giới thiệu trà lạnh cho tiểu nữ thôi à?

Chu Dĩ Chi giật mình, ấy chết, chàng vừa vô thức chia sẻ thứ mình thích cho nàng rồi. Nhưng ngoài mặt chàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng thản nhiên nói:

- Ta nghe nói Lý cô nương sắp gả cho Trương Dục à?

Lý Thanh Thu thành thật trả lời chàng:

- Đúng là cha tiểu nữ có ý này, tiểu nữ cũng đang thử tìm hiểu Trương công tử.

- Nếu ta nhớ không nhầm thì mấy ngày trước Lý cô nương mới nói mình không có người trong lòng mà. - Sắc mặt Chu Dĩ Chi có chút khó coi.

- Tiểu nữ không hề nói dối, chỉ là muốn tìm hiểu thử xem, biết đâu tiếp xúc với Trương công tử lâu rồi lại phát hiện ngài ấy phù hợp thì sao.

Chu Dĩ Chi lén bóp chặt góc bàn:

- Nhà Trương thái úy giàu nứt đố đổ vách, không biết Lý cô nương có từng nghe câu này chưa, rằng nam nhân có tiền thì hay có rất nhiều thói hư tật xấu, ví dụ như lười biếng, đánh đập vợ con chẳng hạn.

Lý Thanh Thu lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: [Nhưng ta nhớ ngài từng khoe nhà ngài lắm tiền nhiều của mà.]

Chu Dĩ Chi: ...

Chàng chuyển chủ đề:

- Đương nhiên không phải nam nhân nào có tiền cũng đầy thói hư tật xấu. Ví như người trong hoàng tộc chúng ta, từ nhỏ đã được huấn luyện lễ nghi, phẩm chất cao quý, đối đãi với vợ con lại càng quan tâm hết mực.

- Thì ra là vậy. - Lý Thanh Thu chống cằm cười tủm tỉm nhìn chàng, hai mắt cong lại như vầng trăng khuyết.

Chu Dĩ Chi nói mà không thấy chột dạ tí nào:

- Hôm qua có một nha hoàn trong phủ kể với ta rằng tỷ tỷ của nàng ấy đang làm việc ở phủ Trương Thái úy. Cô đừng thấy ngoài mặt Trương Dục hào hoa phong nhã mà nhầm, thật ra y thường xuyên uống say mèm mới về phủ, còn hay đánh mắng người hầu trong phủ nữa.

- Chuyện này tiểu nữ quả thực chưa từng nghe nói. - Lý Thanh Thu khẽ chau mày, ra vẻ khổ não.

- Không chỉ vậy, lần trước gã sai vặt của ta còn bắt gặp Trương Dục bước ra từ kỹ viện nữa kìa! - Chu Dĩ Chi tức giận nói, chàng đẩy đẩy Hạo Chí bên cạnh: - Ngươi nói xem có phải không? Hạo Chí!

Hạo Chí vội vàng gật đầu:

- Phải phải phải, Lý tiểu thư! Chính mắt nô tài nhìn thấy ạ!

Trong khi đó, Trương Dục đang trên đường về phủ hắt xì hai cái thật mạnh:

- Chẳng lẽ mình bị cảm lạnh à? – Y tự lẩm bẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play