“Nhà ngươi còn dám tới cửa hỏi, ta lại muốn hỏi một chút nhà ngươi rốt cuộc dạy dỗ nữ nhi như thế nào, gả vào Tôn gia rồi, một đứa chưa kịp nuôi đã lại sinh, sinh tới cuối cùng lại sinh ra tiểu nô tài.” Tôn thị lớn tiếng huyên náo, mấy năm nay bất mãn với việc Bỉnh đại nương liên tiếp sinh khuê nữ, nay rốt cuộc một lần phát hết.
Tôn Nhị Lang đứng bên cạnh mẫu thân, cũng hùa theo, thậm chí còn cất giọng cao hơn: “Nương ta đã quá nhân từ, đổi lại là nhà khác, nữ nhân chỉ biết sinh khuê nữ cùng tiểu nô tài sớm đã bị bà mẫu hưu bỏ, đuổi trở về nhà mẹ đẻ.”
Bỉnh phụ vốn đã chịu bao năm khổ sở, nghe Tôn gia nhắc tới việc Bỉnh đại nương chỉ sinh con gái liền tái mặt.
Bỉnh Ôn Cố vốn chẳng màng chuyện sinh trai hay gái, nhưng hắn hiểu, ở trong mắt dân thôn, đó lại là chuyện lớn. Cùng bọn họ giảng đạo lý bình đẳng chẳng khác nào tự đẩy mình sang phe đối nghịch.
Vậy nên hắn không đụng đến chuyện đó, chỉ thản nhiên đáp: “Nói đến chuyện hưu thê, các ngươi chớ mơ tưởng. Nhà các ngươi hiểu rõ luật pháp chăng? Nếu không, có muốn ta giảng cho nghe? Hưu thê có bảy điều, Đại tỷ ta ngoài việc chưa sinh nam, những điều khác đều không phạm. Huống hồ, ngay cả chuyện không có con trai cũng chẳng dùng được vào thân nàng. Luật có ghi rõ, nữ tử năm mươi tuổi chưa có con mới được hưu. Đại tỷ ta cách năm mươi còn xa.”
Dân thôn nghe luật pháp mù mịt, thường miệng treo “hưu thê” cho oai, nhưng thật ra cả đời hiếm ai thật sự làm vậy. Dù sinh không nổi con trai, cùng lắm cũng chỉ là trong tông tộc cho nhận một đứa quá kế, ai lại dại gì tốn kém tái thú.
Nghe xong, Tôn gia người nhìn nhau, song không ai dám nghi ngờ lời Bỉnh Ôn Cố. Dù sao hắn là kẻ đọc sách, chắc chắn biết nhiều hơn bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT