***
Đến heo sạch còn được ăn tốt hơn, sao từng thấy qua món ăn ngon lành như vậy, đôi mắt lập tức dán chặt không dời. Cô bé nhỏ kia thậm chí nước miếng cũng chảy ròng xuống.
Bỉnh Ôn Cố không hề chán ghét, lấy tay lau nước miếng cho Tôn tiểu nha, rồi bế bé đặt lên bàn. Tôn tiểu nha lúc này mới hồi thần, bất an xoắn xoay cái mông, sợ hãi thấp giọng nói: “Chúng ta tỷ muội ngồi xổm ăn là được.”
Tôn đại nha tuổi lớn hơn đôi chút, nghe tiểu muội nói như thế, Bỉnh gia người chẳng những không ghét bỏ, trái lại lại càng thương xót, mắt xoay chuyển, liền nói: “Chúng ta ở nhà, bà nội chưa bao giờ cho chúng ta được ngồi bàn, tỷ muội đều ngồi xổm dưới bàn mà ăn.”
Lương thị nghe thế nước mắt ào ào rơi xuống, ngay cả Bỉnh phụ từ lúc nữ nhi trở về vẫn luôn nén giận, nay cũng nhịn không được quát mắng lũ người mạt hạng Tôn gia một tiếng.
Bỉnh Ôn Cố thấy chưa đủ, không thể để Bỉnh gia còn ôm chút ảo tưởng với Tôn gia, liền nheo mắt hỏi: “Mẹ các ngươi đâu, nàng có thể ngồi bàn ăn cơm sao?”
Tôn đại nha lắc đầu: “Mẹ cùng chúng ta giống nhau, ngồi xổm ăn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT