Năm năm trôi qua trong nháy mắt, ba nghìn bậc tiên vẫn phủ đầy lá rơi, cây Cự Linh cành lá sum suê đã bước vào kỳ ra hoa mới. Cánh hoa màu tím nhạt bay lượn theo làn gió, trải thành một con đường núi lốm đốm, nối thẳng lên trời mây.

Dưới cây Cự Linh, ba người vừa quét dọn vừa chuyện trò.

“Thẩm Tứ, bao giờ Liên tỷ của ta mới về?”

“Ta cũng không biết.” Thẩm Tứ vung chổi với thái độ chán chường: “Nàng ta kiếm được việc làm ở dưới núi nên gần đây không có thời gian đến quét dọn, bảo chúng ta giúp nàng ta làm vài ngày nữa.”

Chẳng còn cách nào, ai bảo họ đều là cháu trai dưới gậy của Liên Mộ cơ.

Thẩm Tứ không khỏi thở dài, hồi tưởng lại năm năm này, họ từ lão đại vùng ba nghìn bậc tiên bị Liên Mộ đánh cho thành lính tôm tướng cua, sẵn sàng nghe nàng sai bảo.

Cứ như bị trúng tà vậy.

Từ lần đầu bị Liên Mộ đánh, Thẩm Tứ và mấy người kia suốt ngày giận dữ ngút trời, nghĩ lại vẫn cảm thấy không phục, thế là dưỡng thương xong, họ lại tìm cơ hội chặn đường Liên Mộ.

Trước lạ sau quen, Thẩm Tứ đã ăn đòn một lần rồi nên cố tình chọn nơi vắng người để chuẩn bị đánh trả, ai ngờ đối phương ngược đời ngược lối, dù tay không tấc sắt vẫn đánh gãy được vài cánh tay của họ.

Nàng rất giỏi tránh né khuyết điểm của mình, chưa bao giờ trực tiếp đối đầu sức mạnh với họ, ngược lại còn lợi dụng thân hình nhỏ bé để né tránh nhanh hơn bất kỳ ai. Mỗi chiêu của nàng đều xuất kỳ bất ý nhưng lại có thể đánh trúng yếu huyệt, lấy nhu khắc cương, hơn nữa động tác còn thành thục tựa như đã luyện trăm ngàn lần.

Mỗi lần họ đi gây sự, khi trở về không gãy tay đứt chân thì cũng đau nhức huyệt vị khắp người, ngày hôm sau không bò dậy nổi nữa.

Đặc biệt là hai năm gần đây, Liên Mộ bắt đầu lớn phổng lên, không biết kiếm từ đâu mà có được rất nhiều linh thạch, ăn uống sung túc, thân hình dần dần trở lại bình thường, lại thêm ngày ngày chăm chỉ rèn luyện cơ thể, họ càng thêm đánh không lại.

Thẩm Tứ càng lúc càng cảm thấy Liên Mộ bị trúng tà, sự sợ hãi và kính nể đối với nàng trong lòng ngày một nặng thêm, sau này dứt khoát đầu hàng, không còn giãy giụa.

Hai người còn lại cũng nhận ra hiện thực, so với việc ngày ngày bị đánh thì thà làm trâu làm ngựa còn hơn. Tuy bình thường Liên Mộ keo kiệt giữ đồ ăn, lại thích gạt người, nhưng khi tâm tình tốt cũng sẽ chia thêm cho họ vài cái bánh màn thầu, dù đó là những chiếc bánh màn thầu nàng ăn còn thừa nhưng sợ lãng phí nên mới vứt cho họ.

Phần lớn thời gian Liên Mộ đều ở trên núi quét dọn, nghe nói nàng có một khoản linh thạch tiết kiệm, mấy năm nay cuộc sống không quá chật vật cũng không quá dư dả, bình thường bánh màn thầu ở đỉnh Nhã Tuế đều là nàng giành được đầu tiên.

Thẩm Tứ phụ trách nấu cơm đun nước cho Liên Mộ, bao thầu hết mọi việc vặt. Nàng chưa từng yêu cầu họ quét dọn giúp mình, ngược lại còn chủ động đề nghị quét dọn khu vực của họ, bởi vì làm vậy có thể thêm bữa.

Nàng chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để được thêm bữa.

Còn Liên Mộ, vì việc vặt đã được người khác bao thầu hết nên nàng có nhiều thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày quét dọn xong thì một là rèn luyện cơ thể, hai là nằm ườn ra.

Nhưng trong hai tháng này, Liên Mộ thường xuyên xuống núi, vì để kiếm linh thạch mà bôn ba khắp nơi, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.

Trong ba người họ có một kẻ nịnh bợ, vô cùng tích cực chủ động đề nghị giúp Liên Mộ quét dọn khu vực của nàng, tất nhiên Thẩm Tứ không thể trơ mắt nhìn hắn ta nịnh hót, thế là cũng đến dọn cùng luôn.

“Mấy ngày rồi không bị đánh, quả nhiên nàng đi rồi thì cơ thể khỏe mạnh hơn nhiều.” Bởi vì ba người họ từng không biết điều mà thường xuyên khiêu khích Liên Mộ, chọc nàng nổi giận, thế nên dù có chuyện hay không có chuyện thì nàng đều lấy cớ rèn luyện cơ thể để lôi họ ra làm cây mà đá.

“Tập trung quét dọn đi, làm không xong là sẽ bị trừ lương thực đó.”

“Biết rồi, lải nhải lắm thế.”

Cùng lúc đó, trong chợ Mẫu Đơn thuộc Hề Thành, nhân vật chính mà họ đang bàn tán đang chuyện trò say sưa cùng người ta.

Chợ Mẫu Đơn là nơi buôn bán hoa cỏ chim muông của Hề Thành, phần lớn hoa cỏ nơi đây đều có bề ngoài rực rỡ, song chỉ dùng để thưởng ngoạn chứ không có công dụng thực tế gì lớn lao, những loài chim chóc côn trùng sống động cũng đều là chủng loại phổ biến thường gặp.

Liên Mộ đến đây chẳng phải vì bản thân, nàng đến cùng người khác. Một tháng trước, thông qua người giới thiệu, Liên Mộ quen biết một tổ chức ngầm ở Hề Thành, họ chuyên chiêu mộ người vào huấn luyện, sau đó lại định giá người đã được huấn luyện theo thực lực để trở thành hộ vệ tạm thời được các gia đình phú quý có nhu cầu thuê, số tiền thu được sẽ chia đôi với tổ chức.

Trong Hề Thành, những người có nhu cầu này đều là phàm nhân tay trói gà không chặt, hộ vệ tạm thời không cần có linh lực, thân thủ tốt là được.

Liên Mộ chỉ huấn luyện nửa tháng đã nhảy vọt thành một trong mười hộ vệ tạm thời mạnh nhất, lục tục kiếm được vài khoản linh thạch. Mấy ngày nay nàng nhận được đơn hàng lớn nhất từ khi nhậm chức đến giờ.

Cố chủ là thiên kim đại gia tộc từ Vụ Lĩnh Tây Nam xa xôi đến đây, không chịu nổi cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt nên đã lén lút bỏ trốn.

Liên Mộ nhận được rất ít thông tin, đối phương nói hẹn nàng gặp ở chợ Mẫu Đơn, nàng ở đây chờ nửa canh giờ, mông sắp rần hết mà vẫn chẳng thấy ai. Một tỷ tỷ bán trái cây bên cạnh không ngừng thao thao bất tuyệt kể lể với nàng từ chuyện vặt thời thơ ấu đến tranh chấp mẹ chồng nàng dâu nhà hàng xóm, nghe đến nỗi tai nàng sắp chai lì rồi.

Tỷ tỷ kia tặng nàng hai quả đào giòn tan để lót dạ. Liên Mộ vừa cắn thì không biết từ đâu bay đến một con bướm đen đậu thẳng lên quả đào của nàng.

“Ngươi chính là Liên Mộ ư?”

Liên Mộ dùng tên thật khi báo danh, nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy một thiếu nữ dáng người cao ráo, cầm một chiếc ô bạc đứng trước mặt nàng.

Thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy, thêm đôi mắt phượng cũng hàng lông mày sắc sảo, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã có cảm giác quyết đoán mạnh mẽ. Nàng ấy mặc váy dài tay áo hẹp màu xanh nhạt, trên thắt lưng treo chùm chỉ bạc rủ xuống, dệt thành một mảnh hoa văn rủ trên mặt váy, trên sợi chỉ treo những con bướm bạc dày đặc tinh xảo.

Nàng ấy thu ô lại, vén lọn tóc rủ bên thái dương, hoa tai hình nhện bạc trắng khẽ lóe lên. Nhìn kỹ, trên người người này gần như đeo đầy đồ trang sức bằng bạc, hơn nữa hình dạng còn kỳ quái muôn vàn, nhện rết rắn đầy đủ cả.

Trực giác mách bảo Liên Mộ những món trang sức bạc này chẳng hề đơn giản, bèn giữ khoảng cách với nàng ấy rồi nói: “Xin chào, cho hỏi ta phải xưng hô thế nào?”

“Ta tên Cơ Minh Nguyệt, thẳng thắn với nhau luôn nhé, ta là nữ nhi của Cốc chủ Bách Độc cốc ở Vụ Lĩnh Tây Nam.” Cơ Minh Nguyệt mỉm cười với Liên Mộ, làm dịu đi cảm giác khác thường kỳ lạ kia: “Hộ vệ của ta đã chết vì gặp phải tập kích trên đường, nhưng ta còn có việc quan trọng phải làm, nhất định phải có người giúp đỡ, bất đắc dĩ mới mời ngươi đến đây.”

Liên Mộ nhướng mày, ra ngoài mà nói thẳng thân phận thế này thì đúng là hiếm thật. Vì đạo đức nghề nghiệp, nàng không hỏi gì thêm, nhanh chóng gặm hết quả đào rồi chuẩn bị chờ lệnh.

Cơ Minh Nguyệt đi khắp nơi trong chợ Mẫu Đơn, còn nàng theo sau bảo vệ, sau đó thấy đối phương dừng lại trước một quầy bán côn trùng rồi cứ thế đứng yên mãi.

Sạp hàng đó chỉ dùng một mảnh vải trải trên đất, bày mười mấy cái chum đất lớn nhỏ khác nhau, trong chum có dế mèn, nhện lớn đầy lông tơ, rết dài bò lổm ngổm và cả bọ cạp vung càng lớn.

Các loài hoa, chim, cá, côn trùng ở chợ Mẫu Đơn mua về là để người ta thưởng ngoạn, cho dù là độc trùng thì hoặc tính tình ôn hòa, hoặc đã được xử lý, sẽ không cắn người.

Nhưng có rất ít người mua độc trùng về, phần lớn chỉ đứng đó xem thôi.

Cơ Minh Nguyệt vươn tay bắt luôn con bọ cạp trong chum đất.

“Chờ đã.”

Cơ Minh Nguyệt quay đầu khó hiểu nhìn Liên Mộ: “Chuyện gì?”

Liên Mộ chỉ vào bàn tay nàng ấy sắp chạm tới: “Nếu là vết thương do ngươi tự mình làm, chắc là không tính là ta hộ vệ không chu toàn chứ?”

“… Không tính.”

Cơ Minh Nguyệt nhéo đuôi con bọ cạp, tỉ mỉ nắn bóp, loay hoay một hồi rồi lại thất vọng buông xuống.

Nàng ấy ở chợ Mẫu Đơn lâu như vậy, mục tiêu vẫn luôn là bọ cạp và những loại độc Trùng tương tự. Ban đầu Liên Mộ nghĩ nàng ấy đến dạo phố nên sợ bị cướp, sau đó mới phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi, Cơ Minh Nguyệt mới giống kẻ đi cướp hơn.

Hai người rời khỏi chợ Mẫu Đơn, tìm một quán mì nhỏ để dùng bữa.

“Ngươi có biết Linh Hạt Vương trăm năm thức tỉnh một lần không?” Cơ Minh Nguyệt đột nhiên hỏi.

Liên Mộ đang cắm mặt húp mì, nghe vậy thì khựng lại, lắc đầu: “Chắc không liên quan đến ta đâu đúng không?”

Cơ Minh Nguyệt nghiêm túc giải thích: “Chuyến này ta đến chính là vì nó, khi ở Vụ Lĩnh, Trùng ty trong nhà ta tính được năm nay chính là thời điểm Linh Hạt Vương thức tỉnh. Linh Hạt Vương là linh vật hấp thu linh khí đất trời mà sinh trưởng, trăm năm chỉ thức tỉnh một lần, độc tính cực mạnh, ngay cả tu sĩ bị cắn cũng không chống đỡ nổi.”

Vẻ mặt nghiêm túc của nàng ấy khiến Liên Mộ thấy hơi quen quen: “Ngươi muốn bắt nó ư?”

Cơ Minh Nguyệt đập bàn: “Đúng! Ta muốn luyện nó thành khôi lỗi, vừa hay ta vẫn thiếu một chiếc vòng tay.”

Cổ tay trái Cơ Minh Nguyệt quấn một con rắn bạc, còn tay phải lại trống trơn. Liên Mộ húp một ngụm nước mì, giữ im lặng không nói câu nào. ( truyện trên app T•Y•T )

Xem ra người này hiểu thuật pháp kỳ lạ gì đó, có thể biến độc trùng thành hình dáng trang sức bạc để đeo trên người, cũng may là vừa nãy mình không chạm vào đối phương.

“Ta đã lần theo cảm ứng mà lục tung cả Hề Thành này lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của nó, giờ ta nghi ngờ có lẽ nó đang ở một nơi khác.” Trong tay Cơ Minh Nguyệt hiện lên ánh sáng màu xanh lục nhạt: “Ta nhất định phải đi xem thử.”

Liên Mộ tranh thủ chạm tay vào vệt sáng xanh lục kia, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp, dường như là linh lực.

Đối phương là người có linh lực.

“Vừa hay Mộc linh căn của ta có thể cộng hưởng cùng hoa cỏ, lúc đi tìm cũng tiện hơn nhiều.” Cơ Minh Nguyệt cứ tự mình thao thao bất tuyệt: “Tới khi tìm được Linh Hạt Vương là ta có thể an tâm đi tham gia kỳ sơ thí nhập môn của Quy Tiên tông rồi… Nhưng có lẽ chuyến này sẽ gặp nguy hiểm, ngươi có sẵn lòng đi cùng ta không?”

Liên Mộ: “…”

Nhắc đến kỳ sơ thí nhập môn là trong lòng Liên Mộ lại trào lên nỗi uất nghẹn.

Năm năm trước, chuyện ma thú ở hậu sơn đã khiến nàng phải chịu đả kích không nhỏ, từ đó về sau, nàng xui xẻo hơn rất nhiều. Vốn dĩ nàng định năm đó luyện tập chăm chỉ để thử vào Quy Tiên tông, ai ngờ một vị trưởng lão của Quy Tiên tông đột nhiên bị đệ tử mới tập kích mà mất mạng, thành ra tông môn phong bế ba năm không chiêu mộ người mới.

Tới năm thứ tư, kỳ chiêu mộ của Quy Tiên tông đột nhiên diễn ra sớm hơn, lúc đó nàng đang bị mắc kẹt dưới núi nên lại lỡ mất một năm.

Giờ đây kinh mạch của Liên Mộ đã gần như gột sạch, chỉ chờ tháng bảy đi đăng ký nữa thôi.

Về chuyện tái tạo linh căn, mấy năm qua nàng từng hỏi thăm, loại phương pháp này thông thường chỉ có thế gia của Tiên môn mới nắm giữ, mà người của thế gia Tiên môn phần lớn đều ở trong tứ đại tông môn.

Bí pháp tái tạo linh căn là tuyệt kỹ của Phong gia ở Vu Dương. Suốt mấy trăm năm qua, gia tộc này đã xuất hiện ba người phế linh căn, sau khi tái tạo thì nhảy vọt thành thiên tài, có hai người ở Vô Niệm tông, người lợi hại nhất thì từng ở Quy Tiên tông. Bí kíp tái tạo linh căn hiện đang được bảo quản trong Tàng Thư các của Quy Tiên tông.

Điều này càng củng cố quyết tâm muốn vào Quy Tiên tông của Liên Mộ. Chỉ cần trở thành đệ tử nội môn, nàng sẽ có cơ hội tiếp cận phương pháp tái tạo linh căn.

“Vậy thì đi thôi.” Liên Mộ lau miệng, cầm lấy thanh bội đao bên cạnh. Vũ khí mà tổ chức phát cho họ đều là bội đao, chất liệu rất bình thường, không tiện tay bằng kiếm nhưng thà có còn hơn không.

Cơ Minh Nguyệt thấy nàng đồng ý thì vui mừng ra mặt: “Các ngươi thật sự rất đáng tin cậy, khi nào về ta sẽ mời ngươi đi ăn cơm ở tửu lầu đắt nhất.”

Nếu không phải vì sinh tồn, ai lại sẵn lòng cả ngày chạy ngược chạy xuôi để làm chân chạy vặt như thế? Liên Mộ thầm nghĩ, mặt mày lạnh tanh.

… Trừ việc được mời ăn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play