📖Phần 1: Chưa cầm kiếm đã phải cầm chổi📖
Nóng bức, khô cằn.
Giữa tầng tầng lớp lớp bóng tối vô tận, tựa có sấm giật chớp giăng, ác quỷ gào thét. Ngước nhìn lên trời chỉ thấy một màu xám xịt mênh mang, mấy bóng hình khổng lồ vờn quanh, như đang cười nhạo.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng cơn ác mộng cũng kết thúc, ý thức dần tỉnh táo lại.
Dưới căn nhà gỗ xập xệ là chiếc giường ọp ẹp thấp lè tè mọc đầy nấm mốc xanh xám. Nóc nhà thủng một lỗ to đùng, ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào, làm cả căn phòng nhỏ hẹp sáng bừng lên.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Liên Mộ, chói đến mức nàng phải giơ tay lên che. Bụng đói kêu ùng ục, nàng choàng tỉnh lại từ trong cơn mộng mị, cả người bải hoải rã rời.
Lại đến giờ quét tước tiếp rồi.
Ba ngàn bậc tiên vẫn đầy lá rụng như bao ngày. Cũng chẳng có gì lạ cả, chỉ vì hai bên cổng chính Quy Tiên tông trồng hai cây Cự Linh, quanh năm suốt tháng đều rụng lá. Mà dù sao cũng là Tiên môn, có quá nhiều tạp vật trên bậc thang cũng không hay, thế là đệ tử được phái đến quét dọn.
Liên Mộ chính là kẻ xui xẻo bị phân công đi quét ba ngàn bậc tiên.
Hôm nay nàng vẫn chưa được hạt cơm nào vào bụng, lòng bồi hồi nghĩ lại, dù sao trước đây mình cũng là Đại tu sĩ cuối cùng phi thăng của thế kỷ hai mươi ba, nào ngờ tới khi xuyên không lại thê thảm đến mức này.
Kiếp trước, Liên Mộc là kiếm tu, một trong số ít người tu tiên trên thế giới. Nàng sinh ra ở xã hội hiện đại, lúc đó linh khí đất trời đã gần như cạn kiệt. Yêu ma quỷ quái ẩn nấp vô tung, không cần phải suốt ngày đánh đánh giết giết.
Mặc dù như vậy, nàng vẫn tuân theo niềm tin gia tộc, vừa kiếm tiền vừa nỗ lực nâng cao tu vi. Vất vả lắm nàng mới mở được công ty, đến lúc đại đạo viên mãn chuẩn bị phi thăng, ai ngờ độ kiếp thất bại, bị phản phệ rồi chết tức tưởi.
Nhưng nào ngờ nàng vừa mở mắt ra đã xuyên thành tiểu sư muội ăn hại nhất trong Tiên môn.
Linh căn tiểu cô nương này tắc nghẽn, tu vi thấp kém, dù đặt ở thời đại hòa bình của họ cũng sẽ bị người ta đánh cho tơi tả.
Liên Mộ ôm lấy cái dạ dày quặn đau. Nàng mặc một bộ môn phục cũ kỹ màu trắng, thân hình gầy yếu như một tờ giấy sắp bị gió thổi bay. Sắc mặt nàng tái nhợt, môi khô nứt nẻ.
Mấy chục năm rồi Liên Mộ mới trải nghiệm lại cảm giác đói bụng lâu ngày thế này. Ở thế giới cũ nàng đã tịch cốc từ nhỏ, không ngờ tới nơi linh khí dồi dào thế này, nàng lại được trao cho thân xác tàn tạ không tả nổi.
Toàn bộ tông môn chỉ có đỉnh Nhã Tuế là nơi đổi thức ăn. Hầu hết đệ tử trong môn không cần ăn cơm, thành ra ba bữa một ngày của đỉnh Nhã Tuế trở nên vô cùng quý giá. Đệ tử ngoại môn làm xong việc mới có thể đến đổi thức ăn, hơn nữa số lượng có hạn, ai đến trước thì được trước.
Nghĩ đến những chiếc bánh bao lớn trắng bóc, trong lòng Liên Mộ hăng hái hẳn lên. Nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai cây đại thụ sừng sững bên cạnh Tiên môn.
Cây Cự Linh vô cùng cao lớn, dù cách rất xa cũng có thể thấy cành lá màu xanh lam sum sê đung đưa. Hai cây này sinh ra từ linh khí đất trời, được tinh hoa ngàn năm nuôi dưỡng, rễ cây gần như trải rộng khắp phía dưới bậc thang, là một trong những biểu tượng đặc biệt của Quy Tiên tông.
Nhưng Liên Mộ thì chẳng ưa gì cây Cự Linh này, ngày nào cũng rụng lá thế này, quả thực là kẻ thù truyền kiếp đối với một người quét dọn như nàng. Nhưng quả trên cây Cự Linh lại khiến nàng cảm thấy rất hứng thú.
Lúc mới xuyên không đến đây, nàng đã từng đi thám thính quanh khu vực cây Cự Linh. Cây này trăm năm mới kết quả một lần, mỗi lần kết quả có thể kéo dài ba năm, năm nay vừa đúng lúc quả chín. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng linh khí chứa trong quả Cự Linh. Chỉ một quả thôi đã có thể bằng linh khí trong phạm vi mấy trăm dặm ở thế giới ban đầu của nàng.
Liên Mộ không khỏi cảm thán, thế giới này quá tuyệt vời, quả thực như được chế tạo riêng cho người tu tiên.
Nhưng mà, tình cảnh của nàng thì chẳng an toàn chút nào hết. Không chỉ cơ thể này tàn tạ ăn hại, mà ngày mới đến nàng còn mơ một giấc mơ.
Giấc mơ đó nói cho nàng biết, cuối cùng tất cả đệ tử lợi hại của tông phái này đều sẽ biến thành đại ma đầu tội ác tày trời. Mà nàng là đứa vô dụng nhất, còn ở ngay bên cạnh Tiên môn, sẽ là đứa bị lôi ra xử lý đầu tiên.
Liên Mộ nghĩ bụng, những kẻ có thể thành đại ma đầu thì chắc chắn về sau sẽ chẳng thèm nói lý với ai hết. Cho nên bây giờ nàng đi lấy lòng cũng không làm nên chuyện gì, con đường thoát duy nhất chính là nỗ lực tu luyện, có như vậy thì sau này mới tự bảo vệ được bản thân.
Mà bước đầu tiên, phải ăn no cái bụng trước đã.
Ba ngàn bậc tiên không chỉ có một mình nàng quét dọn mà còn có mấy đệ tử ngoại môn, chia toàn bộ bậc thang thành bốn khu vực, mỗi người làm một phần.
Liên Mộ yếu nhất nên bị phân trúng khu vực gần cây Cự Linh nhất. Lá rụng nhiều vô cùng, lại cách xa căn nhà gỗ nhỏ của nàng nhất. Chỉ riêng công đoạn leo bậc thang mỗi ngày của Liên Mộ cũng đã tốn thời gian bằng tổng giờ làm việc của người ta rồi.
Quét xong thì mới có cơm ăn, mà tiểu cô nương này thì thường xuyên tụt lại phía sau vì tốc độ chậm chạp. Thân hình nàng gầy như que tre, chẳng khác nào con khỉ con mấy năm không được cho ăn, làm đôi mắt to tròn đen láy kia càng thêm nổi bật.
Đệ tử ngoại môn chia làm hai loại, loại thứ nhất là những người bị đào thải từ đệ tử nội môn ra, loại thứ hai là những người đăng ký trước để chuẩn bị lên núi tham gia kỳ sơ thí nhập môn.
Liên Mộ là loại thứ nhất. Tiểu cô nương này vào được Quy Tiên tông dựa vào vận may, nhưng rồi sau khi nhập môn đã bị đánh rớt ngay trong buổi thử thách đầu tiên. Mà vì không có chỗ dựa vững chắc, lại đắc tội với nhiều người nên chỉ còn cách đi quét dọn kiếm miếng cơm ăn.
Ba người còn lại quét bậc tiên cùng Liên Mộ là những kẻ phạm giới bị phạt, sức lực lớn hơn nàng, thế là nàng nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Cây Cự Linh kết trái, lá rụng nhiều hơn gấp đôi ngày thường. Liên Mộ ở vị trí này chẳng được lợi gì, ngày nào cũng phải dậy sớm hơn một canh giờ để quét dọn. Hôm nay nàng còn cố tình dậy sớm hơn ba canh giờ.
Liên Mộ mặc chiếc áo khoác rách nát vào, đây là đồ mà tiểu cô nương xin được trong môn, không biết bao nhiêu tháng rồi chưa giặt, đã tích tụ một lớp vết bẩn dày cộm. Nàng vuốt lại mái tóc rối bù xù, đến thế giới này đã lâu, bận rộn với việc sinh tồn mà nàng quên bẵng đi việc chăm sóc bản thân.
Ai có thể ngờ đường đường là một Tổng giám đốc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một Đại tu sĩ đại đạo viên mãn sắp phi thăng như nàng lại rơi vào tình cảnh này?
Cuộc đời đúng là lên voi xuống chó, chẳng biết thế nào mà lần.
Liên Mộc cầm chổi lên, vội vã xuất phát.
Leo hết hai nghìn bậc thang, chân Liên Mộc gần như gãy rời. Nàng đói đến nỗi đầu váng mắt hoa, bụng quặn thắt đau đớn vô cùng.
Ánh tà dương phía chân trời đỏ rực như máu, canh giờ này người khác cũng đã bắt đầu làm việc, không được chậm trễ dù chỉ một khắc.
Liên Mộ gồng mình chống đỡ rồi bắt đầu quét lá rụng. Khối lượng công việc của nàng rất lớn. Theo quy định, mỗi bậc thang không được có quá mười chiếc lá, nàng phải quét dọn sạch sẽ một lượt thì mới có thể đảm bảo khi lĩnh cơm sẽ đạt tiêu chuẩn kiểm tra.
Lá cây Cự Linh trong suốt màu xanh băng, ban đêm còn phát sáng, rất dễ tìm. Quả kết trên cây này cũng màu xanh lam, sau khi chín sẽ rụng xuống đất. Liên Mộ rất thích nhặt những quả này, vì tự hái thì bị cấm, nhưng đã rụng xuống đất rồi thì chẳng ai quản.
Bốn mùa quanh năm, chỉ có nàng gần quan được ban lộc, vào mùa này coi như có thêm bữa ăn.
Liên Mộ nhặt đầy một cái túi bên eo, vừa quét vừa ăn. Quả này không có vị ngọt, trái lại còn hơi đắng chát. Cắn một miếng là nước đã tràn ra, mát lạnh như băng, rất giải nhiệt, đúng lúc nàng leo hai ngàn bậc thang, người nóng hầm hập như sắp bốc khói đến nơi.
Ăn được một chút thì cũng coi như no được ba phần, Liên Mộ không nỡ ăn hết, cất chỗ còn lại giấu trong túi, chuẩn bị mang về.
Sau hai canh giờ quét lá rụng xong, đã có người vội vã chạy lên trên để lĩnh cơm.
Liên Mộ vứt chổi, cũng men theo bậc thang chạy lên. Rõ ràng nàng đã đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng khi tranh đồ ăn lại hăng hái như được lên dây cót, đau bụng cũng chẳng thèm để ý.
Liên Mộ chạy một mạch như bay đến thiện đường duy nhất của đỉnh Nhã Tuế. Trước cái cửa sổ vắng vẻ nhất chỉ còn lại một phần bánh bao, nàng lập tức ba chân bốn cẳng xông lên.
Sư tỷ phát cơm dùng Ánh thạch* kiểm tra xong thì đưa bánh bao cho nàng rồi bỏ đi không nói lời nào.
(*Ánh thạch: Là một loại đá đặc biệt, dùng để kiểm tra, ghi nhận hoặc phản chiếu thông tin. Tương tự như “máy quét” hoặc “máy xác thực” trong thế giới hiện đại.)
Xưa nay đệ tử nội môn không giao tiếp nhiều với đệ tử ngoại môn. Họ bận rộn tu luyện, có thể bớt chút thời gian đến đây trông coi thức ăn đã là tốt lắm rồi.
Liên Mộ múc một bát canh mặn rồi ngồi xuống ăn. Những người còn lại không lấy được phần thì trừng trừng nhìn nàng, hai mắt xanh lè, chỉ muốn lập tức ra tay cướp luôn. Nhưng vì quy định, họ chỉ có thể lấy một bát canh, ngồi nhìn người có bánh bao mà ảo tượng tự an ủi mình.
Liên Mộ bị người ta nhìn chằm chằm cũng không thấy mất tự nhiên chút nào. Dù sao sau một tháng đến đây, nàng đã luyện được da mặt dày hơn cả tường thành lâu rồi.
Đứng trước sinh tồn thì thể diện có là cái đinh gỉ gì đâu? Cũng đâu mài ra mà ăn được.
Sau khi nuốt xong chiếc bánh bao, cuối cùng Liên Mục cũng có cảm giác no, bụng được lấp đầy khiến nàng vô cùng yên tâm.
Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, Liên Mộ ngồi nghỉ một canh giờ rồi đứng dậy đi hoạt động gân cốt.
Cơ thể này vô cùng yếu ớt, đã thế còn dễ mắc bệnh. Ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, nàng quả thực không khác nào một con kiến, dí tay phát là chết luôn.
Để phát triển lâu dài, Liên Mộ quyết định trước hết phải rèn luyện cơ thể, ít nhất là tránh xa những căn bệnh do thể chất yếu gây ra.
Kiếp trước Liên Mộ là người tu tiên, mà linh khí của thế giới này lại dồi dào thế này, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Nhưng mà...
Nàng thử dùng linh lực, hoàn toàn không có phản ứng gì cả.
Cơ thể của tiểu cô nương này thật sự nát như tương, muốn tu luyện lại thì trước hết phải tẩy sạch kinh mạch, tái tạo linh căn*.
(*: Trong truyện gốc là “trọng chú linh căn”. “Trọng” là làm lại, “chú” là đúc, rèn, thường dùng cho kim loại, mang sắc thái tạo ra thứ gì đó mới từ việc nấu chảy, hủy bỏ cái cũ. “Trọng chú linh căn” là phá bỏ linh căn cũ đã hỏng hoặc kém, tái tạo lại một hệ thống linh căn mới mạnh mẽ hơn, giúp người tu tiên có thể tu luyện lại từ đầu với nền tảng tốt hơn trước)
Đối với Liên Mộ bây giờ, con đường này vẫn còn xa lắm. Thứ nhất, nàng không có tiền, thậm chí còn chưa từng thấy đồng tiền của thế giới này trông như thế nào, không mua nổi những nguyên vật liệu cần thiết. Thứ hai, nàng không có phiếu cơm dài hạn, ba ngày đói chín bữa cũng là chuyện bình thường. Nàng buộc phải bám víu vào việc quét lá, chuyện sinh tồn cũng chỉ tính là vừa đủ để cầm hơi.
Hầy, cứ cố sống đã rồi tính tiếp.
Liên Mộ vận động một vòng quanh nhà gỗ nhỏ, sau đó xách mấy thùng nước về nhà tắm rửa. May mà dưới gầm giường còn giấu một bộ quần áo sạch để nàng tắm giặt thay được.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Liên Mộ chải cho mình hai búi tóc hai bên, một trái một phải đối xứng. Mái tóc dài quá vai xõa sau lưng, trong nước phản chiếu khuôn mặt gầy gò của thiếu nữ: đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi cao thẳng, đôi môi tái nhợt khô khốc vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày. Nàng sống ký sinh ở dưới chân Tiên môn mà còn gầy hơn cả ăn xin ở phàm trần nữa.
Mà tình cảnh lúc nàng mới xuyên không qua đây thì còn thê thảm hơn, chỉ còn lại đúng bộ xương khô.
“…”
Liên Mộ thu dọn đồ đạc, lấy hai quả lạnh ngắt từ trong cái túi đan bằng vỏ cây ra ăn hết. Nàng mang theo cần câu cá tự chế đơn sơ rồi đi câu cá gần thác nước phía sau núi.
Xung quanh thác nước rất vắng vẻ, mấy năm trước còn thường có đệ tử ngoại môn đến đây bắt cá ăn, nhưng sau này nghe nói dưới đáy đầm phong ấn một con ma thú làm nhiều việc ác, cuối cùng không ai dám đến nữa. Ma thú không mạnh, nhưng phần lớn đệ tử ngoại môn toàn yếu như sên, không trêu vào nổi.
Cá trong đầm gần như tràn lan như cỏ dại, con nào con nấy vừa to vừa múp thịt. Sau khi Liên Mộ phát hiện ra thì thường xuyên đến khảo sát, xác nhận cơ thể hoàn toàn không có linh lực của mình sẽ không thể gây ra chút dao động nào thì mới vác cần câu đến.
Hơn nữa, phong ấn của Tiên môn đâu phải trò đùa, sao dễ dàng bị phá vỡ thế được? Liên Mộ không hiểu nổi tại sao những người khác lại bỏ qua một cơ hội kiếm thêm đồ ăn như vậy.
Liên Mộ chọn một nơi có nhiều cá nhất để dừng chân, bố trí giá đỡ cần câu, dùng vụn bánh bao mình bấm bụng để dành lúc ăn cơm để làm mồi, ngồi yên thả câu.
“Tùm!”
Một viên đá không biết từ đâu bay tới rồi rơi tõm xuống nước, làm đàn cá vừa bơi đến hoảng sợ bỏ chạy mất.
Liên Mộ: “...” Bực thế nhỉ.
Lưng nàng bỗng nhiên đau nhói, nàng quay đầu nhìn thì thấy một viên đá to cỡ hạt dẻ, rơi từ trên cao xuống.
“Ngươi tới đây làm gì?”
…
Lời tác giả:
Về một số tranh cãi trong khu vực bình luận của truyện này và trên một nền tảng nào đó, tác giả xin làm rõ như sau:
- CÂU 1: Tại sao trong truyện này không có hệ thống cảnh giới như Luyện Khí, Kim Đan, mà lại dùng tư chất linh căn để phân cao thấp?
Trả lời: Truyện này chủ yếu viết về câu chuyện thời niên thiếu của nhân vật chính. Trong thiết lập của tôi, tu vi sẽ được tính theo số năm tu luyện, số năm càng cao thì càng mạnh. Tuổi của nhân vật chính là cố định, đối thủ nàng gặp phải đều xấp xỉ tuổi nàng, vì vậy phần lớn các sư phụ lấy tư chất linh căn tham khảo để so sánh đệ tử. (Còn một lý do nữa, nếu viết tường tận về cấp bậc thì sẽ phải viết đến mấy triệu chữ như bên Khởi Điểm. Nhưng tác giả không giỏi viết truyện dài mấy triệu chữ, cho nên không có ý xây dựng chế độ cấp bậc tu vi.)
- CÂU 2: Cảm hứng của truyện đến từ đâu?
Trả lời: Tôi đọc tiểu thuyết mạng từ rất sớm, hồi đó toàn đọc truyện của mấy trang kiểu như Khởi Điểm, Vân Khởi hay Tiêu Dương. Dù bây giờ nhìn lại thấy mấy truyện đó có nhiều “sạn” lắm, nhưng chúng vẫn là “ánh trăng sáng” trong lòng tôi.
Tôi từng là tác giả bên Vân Khởi, nên văn phong truyện này sẽ hơi nghiêng về kiểu “ăn hại vượt khó lội ngược dòng”. Mà tôi cũng thích loại truyện sảng văn của Khởi Điểm, cảm hứng của truyện này cũng từ đó mà ra. Tôi từng thích Thiên Tằm Thổ Dậu và Đường Gia Tam Thiếu. Thiết lập về tư chất của nhân vật chính có tham khảo bộ “Vạn Tượng Chi Vương” của Thiên Tằm Thổ Đậu (trong bộ này thì nam chính ăn hại đạt được thể chất tu luyện đặc biệt), còn phần bố cục và điểm nhấn thì có học hỏi bên “Đấu La” của Đường Gia Tam Thiếu. Ai từng đọc hai truyện đó rồi thì chắc sang đây sẽ có thể cảm nhận được (Nhưng chỉ là tham khảo thôi nhé, nội dung vẫn khác đó.)
- CÂU 3: Tại sao thiết lập nhân vật chính lại như vậy?
Trả lời: Thiết lập nhân vật chính: Nghèo rớt mồng tơi, yêu tiền như mạng, vắt cổ chày ra nước. Kiếm tu đều rất nghèo, chắc không cần tôi giải thích cái meme này nữa đâu nhỉ. Dân mạng truyền miệng bao năm nay rồi còn gì.
- CÂU 4: Nguồn gốc của thiết lập nhóm nhân vật chính và thiết lập Đại Tỷ Thí Tiên Môn?
Trả lời: Thiết lập Ngũ tu bắt nguồn từ chế độ PVP (hình thức 5v5) phổ biến trong trò chơi, kiểu đấu hỗn hợp nghề nghiệp.
- Thủ tịch tương đương với năm tướng chủ lực
- Thứ tịch tương đương với quân lính tiên phong.
- Bảng xếp hạng Ngũ tu thì tương đương với bảng xếp hạng chức nghiệp toàn server. Mỗi trận sẽ bình chọn một MVP (sát thương mạnh nhất, trị liệu mạnh nhất,..). Tóm lại, các bạn có thể hiểu “huyễn cảnh Bàn Cổ” như một trò chơi mô phỏng. Thiết lập nhân vật chính bao gồm:
- Một con đỗ nghèo khỉ nhưng được trời phú cho cái đầu (Liên)
- Một thanh niên ngoan xinh ngơ nhiều tiền (Hứa)
- Một đứa chuyên gây sự (Văn)
- Một người chuyên đi dọn dẹp mớ hỗn độn (Bách Lý)
- Một kẻ thì gánh mối thù máu trên vai (Cơ)
Đủ kiểu người “độc lạ” tụ lại với nhau, sau đó được nhân vật chính đồng hóa. Mô típ thế này của nhóm nhân vật chính là tiêu chuẩn thường thấy trong nhiều truyện.
- CÂU 5: Thiết lập “Đại Hội Săn Ma Thú” lấy cảm hứng từ đâu?
Trả lời: Giải thưởng cuộc thi săn ma thú lấy cảm hứng từ một trò chơi võ hiệp cổ trang tôi từng chơi. Trong đó có một cách chơi là “Treo thưởng giang hồ”, mục tiêu treo thưởng có thể là người hoặc boss của thế giới, những người từng chơi thì chắc sẽ biết tôi đang nói đến trò chơi nào, tôi sẽ không nhắc tên ở đây.
- CÂU 6: Lý do viết truyện này là gì?
Trả lời: Tôi thích đọc truyện nam sảng văn, nhưng mấy năm gần đây thấy truyện nam bị ám tư tưởng “nam tính độc hại” nặng quá, muốn tìm một bộ truyện đọc mượt không bị cấn mà ngày càng khó. Thế là tôi tự viết để “tự thẩm”.
Còn về chuyện bị nói là “na ná” bộ truyện kia trong phần bình luận và trên nền tảng nào đó, tôi chưa từng đọc bộ truyện đó trước khi viết truyện này nhé. Ý tưởng cho bộ truyện này đã nảy ra từ rất lâu rồi, tại hồi đó chưa ký hợp đồng với Tấn Giang nên tôi chưa bắt tay vào viết. Bộ đầu tiên sau khi ký hợp đồng không phải thể loại tôi thích nên tôi bỏ, mở hố truyện này.
- CÂU 7: Thiết lập “Mười đệ tử đứng đầu được bái sư” là gì?
Trả lời: Cái này thì quen lắm rồi, không cần tôi phải nói nhiều làm gì. Đệ tử xuất sắc thì sẽ được dạy riêng, những đệ tử bình thường thì gom lại rồi giao cho các lão sư trong đội đại trận, giống như lớp chọn và lớp thường trong đời thực đó.
- CUỐI CÙNG, bộ truyện này được kết tinh từ rất nhiều tâm huyết của tác giả. Những bạn theo dõi truyện của tôi chắc cũng biết từng chương truyện đều là kết quả tôi thức đêm cày từng chữ mới có được. Về chuyện bị tố đạo văn, phiền các bạn cung cấp đầy đủ bằng chứng cụ thể, chờ Tấn Giang kết luận rồi hẵng bàn tiếp nhé. Còn nếu không cung cấp được đủ bằng chứng mà vẫn nhảy vào bình luận truyện của tôi hoặc bịa chuyện ở các nền tảng công khai, tôi sẽ lưu lại bằng chứng rồi liên hệ với luật sư để giải quyết.
( app truyện T Y T )