Một con diều giấy khổng lồ treo lơ lửng phía trên thác nước, bên trên là một thiếu niên nhỏ nhắn cao gần bằng nàng đứng trên đó. Nhưng đối phương trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn chất liệu quần áo trên người đã biết giá trị không hề nhỏ.

Liên Mộ liếc con diều kỳ lạ, sau đó thu hồi ánh mắt, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm mà tiếp tục câu cá.

Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi cũng đến để bắt con ma thú kia sao?” Tiểu thiếu niên điều khiển diều giấy hạ xuống, tò mò lượn quanh bên cạnh nàng.

“Đây là cái gì, linh khí* để bắt ma thú à?” Hắn ta lại gần hỏi, sau đấy lại nhìn thấy chiếc giỏ tre đặt trên mặt đất, không hề có chút linh khí nào.

(*: Khí trong “linh khí” ở đây là pháp khí, không phải không khí)

“Linh khí của ngươi kỳ lạ thật, trông cứ như cần câu cá ấy, ta hoàn toàn không cảm nhận được linh lực gì cả, ngươi cố ý giấu đi à?”

Tiểu thiếu niên càng lúc càng đến gần, suýt chút nữa đã đưa tay sờ vào cần câu của nàng luôn. Động tác của hắn ta quá mạnh, khiến con cá sắp cắn câu lại hoảng sợ bỏ chạy.

Liên Mộ nhìn lượng mồi còn lại chẳng bao nhiêu mà chưa câu được con cá nào, tim đột nhiên đau như cắt, bèn tung một chưởng đẩy văng bàn tay không an phận của tiểu thiếu niên.

“Đừng có lộn xộn!”

Tiểu thiếu niên ngây người tại chỗ, hộ vệ đi theo phía sau lập tức định rút kiếm.

“Không được động thủ.” Tiểu thiếu niên ngăn hộ vệ lại, quay đầu nhìn Liên Mộ: “Xin lỗi, ta không cố ý làm phiền đâu. Ta tên là Hứa Hàm Tinh, từ dưới núi lên, nghe nói trước cổng Quy Tiên tông có một thác nước phong ấn ma vật nên đến để bắt.”

Giọng điệu của hắn ta nghiêm túc, không phù hợp với khuôn mặt tròn trịa kia chút nào, nghiêm túc đến mức hơi buồn cười.

Liên Mộ không nhịn được mà đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Quả thật là một mầm non tốt để tu tiên, nhưng bây giờ linh căn của nàng bị tắc nghẽn, không nhìn ra được cảnh giới của đối phương.

Mới tí tuổi mà đã đi ra ngoài bắt ma vật, nếu không phải là thiên tài thiếu niên của gia tộc Tiên môn thì chính là ngựa non háu đá, ngông nghênh không biết trời cao đất dày... Mà hiển nhiên tên này thuộc vế sau.

“Người mới bước chân vào con đường tu tiên căn cơ chưa vững, là thời điểm rất dễ mắc khuyết điểm, cần phải tĩnh tâm củng cố, không nên giao đấu với ma vật.” Liên Mộ tốt bụng nhắc nhở.

Mặc dù thế giới trước đây của Liên Mộ hiếm khi có ma vật xuất hiện, nhưng gia đình luôn dạy dỗ nàng như vậy. Khí tức quanh thân ma vật ô uế, căn cơ không vững sẽ bị xâm nhập.

Nghe vậy, đôi mắt Hứa Hàm Tinh sáng quắc lên. Cách nói chuyện vững vàng quen thuộc này, giống hệt như những cao nhân mà hắn ta quen biết. Muộn thế này rồi mà vẫn còn ở gần Quy Tiên tông, chắc chắn vị này cũng là người trong Tiên môn!

Nhất định phải thể hiện thật tốt!

Hắn ta lập tức lôi kéo làm quen: “Ngài yên tâm đi ạ, ta mang theo rất nhiều linh khí, cũng không định tự mình ra tay.”

Hứa Hàm Tinh lập tức lấy túi Càn Khôn ra, khoe từng món linh khí lấp lánh của mình, nói với giọng thì thầm: “Ngài xem, những thứ này đã đủ chưa ạ?”

Liên Mộ: “?” Hình như hắn hiểu lầm mất rồi, nhưng mà...

“Khụ.” Liên Mộ ra vẻ trầm lắng nhìn qua linh khí lấp lánh ánh vàng trên mặt đất: “Ngươi có thật sự hiểu cách dùng của chúng không?

“Ý của ngài là... “ Đang thử thách hắn ta?

Hứa Hàm Tinh lập tức nghiêm túc hẳn lên, giải thích: “Đương nhiên rồi đại sư! Ví dụ như tấm lưới Thiên Chức này, nó được một đời khí sư* tạo ra, có thể dùng để...”

(*Khí sư: Người chuyên chế tạo và luyện hóa các loại pháp khí, không phải không khí)

Hộ vệ phía sau: “...”

Người khác chỉ bâng quơ buông lời hỏi thăm thôi mà suýt chút nữa thiếu gia nhà mình đã khai ra trong nhà có mấy cái quần lót rồi. Chỉ nhìn cách ăn mặc của người này thôi đã không thấy liên quan gì đến đại sư hết.

Hộ vệ bất đắc dĩ ôm trán, tại tiểu thiếu gia nhà họ nhiệt tình yêu thích Tiên môn quá mức, lại không nghe lời khuyên bảo của lão gia, nên mới suốt ngày bỏ cả đống tiền ra mua linh khí rồi chạy khắp nơi. Mà thôi, có lẽ để tiểu thiếu gia bị lừa vài lần thì sẽ khôn ra.

Hứa Hàm Tinh thao thao bất tuyệt liệt kê ra một đống cách sử dụng linh khí. Liên Mộ vừa say sưa nghe, vừa không quên thu cần kéo cá lên.

Từ mô tả của hắn ta, Liên Mộ thu được một số thông tin. Thì ra thế giới này không chỉ có thể dùng linh lực để điều khiển đồ vật, mà còn có thể rót linh lực vào khí vật để bảo tồn, chế thành “linh khí”. Phạm vi sử dụng của linh khí rất rộng, chỉ cần phương pháp thích hợp, thậm chí ngay cả người phàm cũng có thể dùng được. Người tạo ra linh khí gọi là khí sư, bất kể là linh khí hay vũ khí mà tu sĩ khác sử dụng đều xuất phát từ tay khí sư.

Kiếp trước Liên Mộ là kiếm tu, mệnh căn của kiếm tu là kiếm. Nếu nàng muốn đi lại con đường cũ, nhất định phải có khí sư rèn kiếm cho nàng.

“Những linh khí này tiêu tốn hai trăm vạn linh thạch của ta đấy, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chất lượng đều được đảm bảo!”

Liên Mộ suýt chút nữa tự sặc nước miếng mà chết: “...”

Tuy nàng không hiểu hai trăm vạn linh thạch là con số cỡ nào, nhưng ngay cả cái bánh bao hai đồng nàng còn phải bẻ ra ăn thì cái giá kia chắc chắn không phải cái giá mà nàng có thể chấp nhận được.

Mua đồ làm sẵn đã đắt cắt cổ thế rồi, chắc chắn đồ đặt làm riêng còn đắt hơn.

Liên Mộ lặng lẽ dập tắt ý nghĩ này.

“Vậy ngài cũng đến bắt ma thú à?”

Hắn ta hỏi lần thứ hai, Liên Mộ tùy tiện đáp qua loa: “Ta chỉ là người trông hồ, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì câu cá thôi.”

Hứa Hàm Tinh ngẩn người, hóa ra là người trấn giữ phong ấn sao? Vậy chẳng phải hắn ta sẽ bị đuổi xuống núi à?

Vất vả lắm hắn ta mới trốn được ra khỏi nhà đó!

Hứa Hàm Tinh vô tình nói ra nỗi lo lắng của mình. Liên Mộ nghĩ với thực lực của hắn ta thì chắc cũng không cách nào lay chuyển được phong ấn đâu. Thế là nàng không ngăn cản, chỉ bảo hắn ta đừng làm phiền mình câu cá.

Hứa Hàm Tinh cảm động đến rơi nước mắt, sau đó đi qua một góc lúi húi nghịch một mình.

Hắn ta vừa bày trận vừa thiết lập kết giới ở bên bờ đầm, trong thoáng chốc tiêu hao không ít linh khí, nhưng hiệu quả chẳng có mấy.

Liên Mộ câu được số lượng khiến mình hài lòng rồi ngồi bên cạnh xem trò vui.

Kiếp trước Liên Mộ từng thấy không ít đại năng và pháp bảo quý giá, có thể nhìn ra Hứa Hàm Tinh có chút bản lĩnh, nhưng cũng không nhiều nhặn gì.

“Sao ngươi lại muốn bắt ma thú?” Nàng hỏi.

Hứa Hàm Tinh mồ hôi nhễ nhại, trả lời: “Ta muốn tham gia kỳ sơ tuyển nhập môn của Quy Tiên tông năm nay, nhưng cha ta không cho. Ông ấy chỉ muốn ta ở nhà quản lý gia sản thôi. Ta nhất định phải bắt được đại ma thú, như vậy chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý.”

Liên Mộ: “Linh căn của ngươi thế nào?”

“Ta là Thiên linh căn hệ Lôi!” Hứa Hàm Tinh có chút tự hào: “Ta đến chỗ đại sư để đo đó, không thể lãng phí được.”

Đúng là có tương lai thật.

Nhưng thế giới này linh khí dồi dào, tu luyện ở đâu cũng như nhau, tư chất Thiên linh căn hoàn toàn có thể tự học thành tài.

Nếu như Liên Mộ có tiền thì đã nhanh chóng lăn xuống núi tìm cách tái tạo linh căn từ lâu rồi.

Liên Mộ thở dài, quanh đi quẩn lại, nghèo mới là căn nguyên của mọi vấn đề.

Hứa Hàm Tinh cẩn thận liếc nhìn nàng, trong lòng có chút nghi hoặc.

Từ nãy đến giờ trên người vị đại sư này không hề có phòng hộ gì cả. Nghe nói sau khi ma thú bị phong ấn, lực lượng còn sót lại sẽ ảnh hưởng đến xung quanh, ở lâu dễ bị tổn hại khí vận. Hắn ta mang theo mười kiện thiền y bảo hộ mà còn sợ không đủ...

Nhưng chắc chắn là đại sư đã đoán được trước, hoàn toàn không quan tâm chút thương tổn này!

Hắn ta kiên định thầm nghĩ, nàng không hổ là người của Tiên môn, quá lợi hại!

Liên Mộ hoàn toàn không biết Hứa Hàm Tinh đang suy diễn tung trời. Nàng hỏi xong thông tin bèn xách giỏ tre phủi mông rời đi.

...

Nhà gỗ nhỏ cách nơi này một đoạn đường, Liên Mộ còn chưa vào cửa đã nghe thấy trong nhà có tiếng động sột soạt. Nàng lập tức cảnh giác, treo giỏ trúc lên trên cây, cầm lấy cây chổi dựng trước cửa lên.

Ngay sau đó, cửa nhà gỗ nhỏ đột nhiên bị đá văng, mấy người bên trong huênh hoang bước ra. Ngôi nhà vốn đã cũ nát xập xệ, bị đá cho như vậy lại càng lung lay sắp đổ thêm, chỉ cần một cơn gió mạnh là sập.

Người cầm đầu mặc môn bào đã ngả màu, lạnh mặt nhìn Liên Mộ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đây chẳng phải là tiểu sư muội sao? Sao dạo này lại chăm chỉ tranh đi quét nhà thế? Mấy tháng trước còn sống chết không chịu làm việc cơ mà!”

Người này chính là đệ tử ngoại môn quét ba ngàn bậc thang tiên cùng nàng, vì nói năng không tôn trọng sư tỷ mà bị giáng xuống. Hai người bên cạnh là đồng bọn của hắn ta, chẳng ưa gì Liên Mộ.

“Tiểu sư muội cướp được cơm ăn, làm hại các sư huynh đói bụng, đúng là hư quá.”

“Xem ra gần đây tiểu sư muội cần được dạy dỗ rồi. Ngày thường sư huynh không có thời gian dạy dỗ muội, nhưng cũng không thể để sư muội quên đi tính tình của các sư huynh!”

Mặt Liên Mộ không đổi sắc: “Chó cùng rứt giậu, ta hiểu mà.”

Nghe vậy, sắc mặt ba người hơi đổi. Tên cầm đầu nghiến răng nói: “Tiểu sư muội ăn nói cho cẩn thận, chọc các sư huynh không vui thì không có kết quả tốt cho muội đâu.”

Lần này họ đến chỉ để cảnh cáo Liên Mộ, không ngờ mấy tháng không gặp, nàng lại khác với dáng vẻ ngốc nghếch trước đây, học được cách phản kích rồi.

Thẩm Tứ bực bội vô cùng, bèn tung một đấm làm thủng cánh cửa gỗ đã mốc meo, muốn dọa nàng, ai ngờ đối phương không có phản ứng gì. ( truyện trên app t.y.t )

“... Tuy cửa nhà ta chẳng đáng gì.” Liên Mộ vẫn không hề nhúc nhích chân: “Nhưng vẫn đề nghị các sư huynh sửa xong rồi hẵng đi.”

Thẩm Tứ như nghe truyện cười: “Cái ngữ như ngươi mà cũng dám ra lệnh cho ta á? Loại ăn hại bị tắc linh căn, đến kiếm cũng không nhấc nổi như ngươi thì chỉ xứng chết đói thôi!”

“Ồ. Nhưng ta vẫn chưa chết đây nè, có tức không?” Liên Mộ mỉm cười, giơ ngón giữa lên: “Nhưng tức cũng chẳng thể làm gì cơ, đồ chó điên.”

Thẩm Tứ: “...”

Thẩm Tứ: “Ta thấy ngươi chán sống rồi!!”

Hắn ta đột nhiên nổi giận, siết chặt nắm đấm xông tới muốn đánh nàng. Thể hình hai người chênh lệch, người sáng suốt nhìn vào đều cảm thấy chắc chắn Liên Mộ sẽ thua.

Vì thế hai người còn lại cũng không có ý định động thủ, họ chỉ chờ Liên Mộ bị đánh đến thất khiếu chảy máu để cười hả hê.

Không có tu vi không có nghĩa là không sử dụng được chút bản lĩnh nào.

Loại người như Thẩm Tứ dù xuất thân từ Quy Tiên tông nhưng chiêu thức hỗn loạn, thuộc loại tạp nham tầng chót nhất trong tông môn, tất cả tu vi cũng chỉ đủ để nâng cao thể chất.

Chiêu thức rác rưởi, liếc mắt một cái đã trăm ngàn sơ hở.

Liên Mộ rút cán chổi ra rồi thản nhiên xoay hai vòng trong tay. Nàng chọn trúng nhược điểm lộ ra của Thẩm Tứ, đánh chuẩn xác vào cổ hắn ta.

Thẩm Tứ nhanh tay lẹ mắt, tung một phát bắt lấy cán chổi của nàng. Sức lực của hắn ta vượt xa Liên Mộ, thấy nàng không biết tự lượng sức mình mà phản kháng thì ngoác miệng cười rống lên: “Có thế này mà cũng muốn đấu với ta?”

Liên Mộ không vội rút cán chổi ra mà thừa dịp hắn ta đắc ý, nàng đá một cước xuống hạ thân, vừa vặn không lệch một ly nào.

Mặt Thẩm Tứ lập tức xanh mét, theo bản năng ôm lấy hạ thân. Hắn ta đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh, không nhịn được mà cong lưng xuống.

Liên Mộ rút cán chổi lại, nhắm ngay trán Thẩm Tứ gõ một gậy xuống, vang lên tiếng “cốp” cực rõ ràng vang dội. Sau đấy nàng lại tung người đá thêm hai cước, hắn ta ngã vật ra đất, cuộn tròn người lại thành một cục rồi nằm đó run lẩy bẩy.

Toàn bộ quá trình chưa đầy một cái chớp mắt.

Liên Mộ ngước mắt lên, cầm cán chổi chỉ vào hai tên còn lại: “Sửa cửa.”

“...”

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Hai tên kia còn chưa kịp phản ứng lại. Lúc này Thẩm Tứ đã mồ hôi đầy đầu nằm liệt trên đất, chúng đứng ở đối diện nhìn qua, thấy nàng thậm chí còn không dùng chút sức lực nào.

Chúng hoảng sợ nhìn nhau, bỗng không biết nên đánh trả hay nên rút lui trước.

Xét tu vi thì chúng ở dưới Thẩm Tứ, vừa nhập môn đã bị đuổi ra ngoài, những năm gần đây đã quên sạch những thứ đã học. Chúng không quen biết vị tiểu sư muội này, chỉ nghe Thẩm Tứ nói dễ bắt nạt lắm nên mới đi theo để hóng trò vui.

Bây giờ xem ra, hình như nàng cũng không đơn giản như tưởng tượng.

“Ngươi...”

Ánh mắt Liên Mộ lướt qua, phát hiện trong đó có một kẻ đang ôm đống quả mà nàng vất vả lắm mới nhặt được, đã thế còn thiếu mất mấy quả. Đồng tử nàng lập tức chấn động, lửa giận bốc thẳng lên đầu.

Dám trộm đồ ăn của nàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play